Tà Vương Truy Thê: Phế Tài Nghịch Thiên Tiểu Thư

Chương 330: Chương 330: Ăn Chơi Trác Táng (1)




Tô Lạc thật sự không ngờ Nam Cung Lưu Vân sẽ vì nàng làm được tới mức này.

Hắn ngay từ đầu đã bày kế Tô Vãn, thận trọng từng bước, từng bước tiếp cận, trước khiến cho nàng lên thiên đường, rồi lại ngã xuống từ trên cao, sau đó lại nâng nàng lên thiên đường, lại lần nữa ngã xuống, ngã nửa chết nửa sống lại nói chân tướng cho nàng biết, sau đó bắt nàng phải trắng trợn đối diện cái chết sắp đến của mình.

Không nói một tiếng nào, nhưng hắn lại vì nàng làm nhiều như vậy.

Người không phải cỏ cây, nếu nói Tô Lạc không có một chút cảm động nào trong lòng là không có khả năng.

Nam Cung Lưu Vân ngoái đầu, thấy Tô Lạc đang ngơ ngác nhìn chăm chú vào mình, cặp mắt kia như có chứa tình ý, trên mặt hắn hiện lên vui mừng, cưng chiều thổi chóp mũi của nàng: “Tiểu Vương Phi của Bổn vương lúc này thật cảm động đúng không? Ngươi yên tâm, sau khi kết hôn, bổn vương sẽ càng tốt với ngươi hơn, cưng chiều ngươi lên trời, ngươi tin hay không?”

“Không tin.” Tô Lạc tức giận trừng hắn một cái, sao da mặt của tên này lại dày như vậy chứ?

“Vậy ngươi gả cho bổn vương thử xem.” Nam Cung Lưu Vân làm nũng lôi kéo tay nhỏ của Tô Lạc, vẻ mặt tội nghiệp.

“Không gả.” Tô Lạc hất tay.

Nam Cung Lưu Vân giả vờ như bị tổn thương, lên án nhìn Tô Lạc: “Nha đầu thật nhẫn tâm, đã cùng chung chăn gối, sao ngươi lại có thể không chịu trách nhiệm như vậy!”

Lời này vừa nói ra, người trong Tô Phủ vốn bị cách giao lưu của hai người họ làm cho ngây ngốc nay lại triệt để ngây ngốc thêm lần nữa.

Trên trán Tô Lạc bắt đầu nổi lên ba đường gân xanh, nàng nhanh chóng quay đầu trừng mắt nhìn Nam Cung Lưu Vân, cắn răng, gằn từng chữ một mà nói: “Ngươi câm miệng cho ta!”

Nàng biết ngay mà! Nàng biết ngay chuyện tối hôm qua không thể tống cổ xong dễ dàng như vậy!

Nhưng nàng kiểu gì cũng không thể ngờ được tên không biết xấu hổ này lại nói ra câu nói này ở trước mắt bao người!

Cái gì mà cùng chung chăn gối? Bọn họ chỉ đắp chăn bông rồi nói chuyện phiếm được không?

Cái gì mà chịu trách nhiệm? Nàng có làm gì hắn sao?

Nội tâm của Tô Lạc nội tâm dường như muốn phát cuồng.

Nam Cung Lưu Vân lại được một tấc lại muốn tiến một thước, môi đỏ quyến rũ như lửa, đôi mắt đào hoa ngậm nước u oán nhìn Tô Lạc, sự lên án trong mắt rõ ràng như vậy, khiến người ta cảm thấy Tô Lạc chính là nữ nhân bội tình bạc nghĩa.

Tô Tử An dường như khó có thể tin, hắn không thể tưởng tượng, ngơ ngác nhìn cảnh tượng trước mắt, thế nào cũng không tin được.

Không đúng, không đúng, không đúng, nam tử giả bộ đáng thương đó sao lại là Tấn Vương điện hạ chứ? Tuyệt đối không phải! Tuyệt đối không có khả năng!

Tô Tử An khụ một tiếng: “Tấn Vương điện hạ…”

Tình ý ấp ủ thâm sâu của Nam Cung Lưu Vân lại bị cản trở giữa đường, ánh mắt ngưng tụ băng tuyết ngàn năm của hắn lập tức nhìn về phía Tô Tử An, đông cứng nữa câu còn lại chưa nói xong trong cổ họng hắn, khiến hắn không thốt nên lời.

Giờ phút này, chỉ có Tô Tử An mới biết cảm xúc của hắn phức tạp đến mức nào.

Mấy năm nay hắn vẫn luôn xem Tô Lạc là phế vật, chưa bao giờ quan tâm nàng, nhưng đến cuối cùng, chẳng thể nào ngờ Tấn Vương điện hạ mà mình luôn muốn nịnh bợ lại xem trọng nàng.

Không, không chỉ là nhìn với con mắt khác, Tấn Vương điện hạ đối xử với Tô Lạc quả thực là cưng chiều vượt hết mọi cảnh giới, dường như đã tới mức nói gì nghe nấy.

Chẳng qua liệu đây có phải là sự thật? Hay là Tấn Vương điện hạ vì che dấu người khác mà tạo ra biểu hiện giả dối?

Tô Tử An không thể không hoài nghi, không thể không tự mình nghi ngờ, bởi vì một loạt chuyện vừa xảy ra đủ để chứng minh Tấn Vương điện hạ cao thâm khó đoán âm tình bất định như thế nào.

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.