Tà Vương Truy Thê: Phế Tài Nghịch Thiên Tiểu Thư

Chương 407: Chương 407: Bí kíp thất (3)




Móng vuốt mang theo khí thế lôi đình vạn quân, bỗng nhiên đập xuống đầu Bắc Thần Ảnh…

“Cẩn thận!” Nam Cung Lưu Vân thần sắc khẽ biến!

Nói thì chậm mà xảy ra thì nhanh, Nam Cung Lưu Vân cách thật xa, nếu hiện tại chạy qua cứu thì đã không còn kịp rồi.

Nếu Bắc Thần Ảnh bị cự trảo chụp trúng, toàn bộ đầu sẽ biến thành đồng bùn nhão!

Mắt thấy tính mạng của hắn đang lúc nguy cơ!

Ngay tại thời khắc mấu chốt này!

Tô Lạc xuất hiện.

Ai cũng sẽ không ngờ đến, ngay cả Tô Lạc chính mình cũng chưa ngờ đến, sự xuất hiện của nàng sẽ khiến cuộc chiến này hoàn toàn thay đổi.

Tô Lạc cầm Linh Đạn Cầu trong tay, khi nàng đang muốn ném viên đạn này ra bên ngoài thì đột nhiên thần sắc của nàng thay đổi.

Khi đã quăng ra bên ngoài, Linh Đạn Cầu cũng đã biến thành Tử Ngư Thủy Tinh!

Đều không phải vì Tô Lạc luyến tiếc dùng Linh Đạn Cầu, mà là bởi vì Tử Ngư Thủy Tinh ở trong đầu nàng thét chói tai muốn nhảy ra.

Tô Lạc khống chế lực đạo rất tốt, con Tử Ngư Thủy Tinh này trực tiếp đáp xuống móng vuốt màu đen vô cùng hữu lực của hổ đen.

Vốn móng vuốt kia chỉ cách đầu của Bắc Thần Ảnh 10cm, nhưng bởi vì trên đầu Bắc Thần Ảnh có thêm một con Tử Ngư Thủy Tinh, mãnh hổ màu đen kia trong giây lát dừng móng vuốt, một phen chụp lấy Tử Ngư Thủy Tinh, trực tiếp mặc kệ Bắc Thần Ảnh.

Mãnh hổ cầm Tử Ngư Thủy Tinh, có chút khó có thể tin, lại có chút kích động…

Vốn đang chiến đấu kịch liệt lại trở nên bình ổn do hổ đen không đánh nữa.

Nam Cung Lưu Vân bước nhanh đi đến bên người Tô Lạc, đen mặt khiển trách: “Không phải kêu ngươi ngoan ngoãn ở lại phía sau sao? Sap lại không nghe lời!”

Tô Lạc có chút ngượng ngùng mà le lưỡi, cái gì cũng chưa nói.

“Không phải đã nói với ngươi đây là ma thú cấp tám rồi sao! Một cấp ba nho nhỏ như ngươi chạy tới đây làm gì? Ngại chết không đủ nhanh có phải hay không?” Nam Cung Lưu Vân nghiêm mặt, hùng hổ chất vấn, trong mắt hiện lên một tia lo lắng cùng nghĩ mà sợ.

Thật đúng là dữ… Tô Lạc le lưỡi.

“Người ta còn không phải vì quan tâm ngươi.” Tô Lạc thấp giọng nói.

“Ngươi nói cái gì?” Nam Cung Lưu Vân vốn tức giận trong nháy mắt cứng đờ, tiện đà có chút mất tự nhiên hỏi.

“Không nghe được thì thôi! Hừ, nếu không phải ta tới, các ngươi còn đánh không lại nó đâu!” Tô Lạc không phải không có đắc ý mà nhướng mày: “Ta chính là cứu Bắc Thần Ảnh một mạng, này, Bắc Thần, ân cứu mạng ngươi có nhận hay không?”

“Nhận, nhận, đương nhiên muốn nhận, phải nhận.” Bắc Thần Ảnh lắc lắc đầu, thật vất vả tỉnh táo lại, lúc này lòng còn sợ hãi vỗ vỗ ngực: “Vừa rồi thật đúng là từ quỷ môn quan lượn một chuyến, bây giờ trái tim của ta còn đang đập liên hồi đây này.”

Tô Lạc đắc ý mà nhướng mày nhìn Nam Cung Lưu Vân: “Nhìn thấy không, là ta cứu.”

Nam Cung Lưu Vân có chút dở khóc dở cười, cuối cùng chỉ có thể thở dài thật sâu, cưng chiều xoa đầu nàng: “Lần này là ngươi vận khí tốt, lần sau cần phải nghe lời, nhớ kỹ sao?”

“Ta có khi nào vận khí kém chứ?” Tô Lạc có chút không phục: “Vận khí cũng là thực lực, cái này các ngươi phải thừa nhận.”

Trong lúc vài người đang nói chuyện, Lam Tuyển bị mãnh hổ đá một chân văng vào vách tường che lại ngực đau đớn, một bước một bước đi tới, hắn phi thường khó hiểu mà chen vào nói: “Đây là làm sao vậy? Đình chiến bàn hiệp nghị?”

Bắc Thần Ảnh tức giận mà đạp mông hắn một chút, chỉ con mãnh hổ vẫn còn đang kích động vô cùng kia, tức giận mà trợn trắng mắt: “Có mắt không? Xem rõ không? Rõ ràng có thể tránh… Chúng ta lại… Ai, chúng ta xem như đánh không, thương tích cũng nhận không.”

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.