Tà Vương Truy Thê: Phế Tài Nghịch Thiên Tiểu Thư

Chương 946: Chương 946: Bí mật của mẫu thân (3)




Gia tộc Bắc Mạc Hoàng Phủ, đã từng là quốc gia có lực lượng quân sự mạnh mất trong bốn quốc gia. Nhưng trải qua chuyện đó, toàn bộ Bắc Mạc nhanh chóng suy yếu, cuối cùng trở thành quốc gia yếu nhất.

Nếu không phải có gia tộc Hiên Viên đau khổ chống đỡ, thì Bắc Mạc sớm bị ba quốc gia còn lại xâu xé mất rồi.

Qua một trăm năm, gia tộc Bắc Mạc Hiên Viên mới chậm rãi quật khởi, the thế được gia tộc Hoàng Phủ, để đưa Bắc Mạc tiến lên.

Lão Hoàng đế kể lại một đoạn lịch sử bí ẩn cho Tô Lạc nghe, sinh động như thật. Là vì muốn Tô Lạc nhớ thật rõ…

Quỷ Thứ rất khủng bố, cực kì khủng bố!

“Vậy… kẻ bí ẩn kìa là ai? Là lão đại đứng phía sau Quỷ Thứ hả?” Tô Lạc tò mò hỏi. Mẫu thân nàng thật sự quá lợi hại, quá oai phong, nàng nhất định phải học tập theo.

“Không biết.” Lão Hoàng đế thực sự cũng muốn biết: “Năm đó, ta cũng hỏi mẫu thân ngươi, nhưng lúc ấy, mẫu thân ngươi chỉ cười cười, rồi không nói gì hết. Nhưng mà có thể khẳng định, thực lực của người đó rất mạng, vô cùng mạnh.”

Nếu không có manh mối, Tô Lạc sẽ tạm thời bỏ qua, lại tiếp tục hứng thú bừng bừng hỏi: “Vậy còn người thứ tư thì sao?”

Người khác là nòng nọc nhỏ tìm ma ma, nàng là nòng nọc nhỏ tìm ba ba, còn phải chọn một người giữa bốn người, chuyện này dễ dàng sao?

“Người thứ tư…” Lão Hoàng đế tự mình sắc nước miếng, xua xua tay: “Không biết.”

“Tại sao lại không biết chứ?” Tô Lạc căn bản không tin.

“Tiểu nha đầu tưởng rằng Âu Dương bá bá nói dối sao? Âu Dương bá bá thật sự không biết mà.” Lão Hoàng đế bị Tô Lạc đả kích, lập tức nói thẳng ra: “Người này có tồn tại hay không, cũng rất khó nói.”

“?” Trên đầu Tô Lạc treo một dấu chấm hỏi thật lớn.

Lão Hoàng đế thấy Tô Lạc khăng khăng muốn biết, thì nhanh chóng tằng hắng, từ từ kể lại cho Tô Lạc, giải thích nghi hoặc của nàng.

Ông ta thở dài: “Trên người mẫu thân ngươi có mang theo một chiếc nhẫn bạch ngọc, vừa nhìn chiếc nhẫn đó là biết nhẫn của nam giới.”

Dừng một chút, ông ta lại nói tiếp: “Lúc ấy, ta cũng có hỏi thử, nhưng mẹ ngươi nói, là được người khác tặng. Nhưng mà là ai tặng, thì ta lại không biết.”

Thấy Tô Lạc không tin, lão Hoàng đế bất đắc dĩ mà thở dài nặng nề: “Chiếc nhẫn bạch ngọc kia tuy có chất lượng ngọc rất tốt, nhưng chạm trổ thô kệch, vừa nhìn đã biết là do thợ mới làm ra. Nhưng mẫu thân ngươi lại vô cùng để ý chiếc nhẫn bạch ngọc kia.”

Trên mặt lão Hoàng đế tràn đầy thần sắc hồi tưởng: “Năm đó, mẫu thân ngươi bị người khác đuổi giết, không cẩn thận làm lạc mất nhẫn bạch ngọc. Nàng lập tức không chạy nữa, trực tiếp quay trở lại tìm kiếm.”

“Có thể thấy được, nàng xem chiếc nhẫn bạch ngọc kia còn quan trọng hơn tính mạng của nàng.” Lão Hoàng đế tổng kết lại suy luận: “Người nam nhân này chiếm một vị trí rất lớn trong lòng mẫu thân ngươi. Nhưng chuyện hắn là ai, thì Âu Dương bá bá lại không biết.”

“Vậy thì ai biết?” Tô Lạc hỏi.

“Ngoại trừ mẫu thân người, không biết chừng Dung Vân đại sư cũng biết.” Lão Hoàng đế ngẫm nghĩ rồi nói.

Thiếu niên trầm mặc ít nói năm đó, hiện giờ đã là đại sư. Lão Hoàng đế liên tục thốt lên âm thanh cảm khái.

Bốn nam nhân xuất sắc nổi bật, tuấn tú bất phàm, siêu cấp chất lượng… rốt cuộc ai mới là lão cha ruột của nàng?

Tô Lạc chống cằm, hai mắt nhìn vào không trung, trong đầu lại hoạt động hết công suất.

Bốn người này, rốt cuộc ai mới là ba ba của nòng nọc tiểu đây… Tô Lạc có chút đau đầu mà đỡ trán.

Mẫu thân ruột mà nàng chưa bao giờ nhìn thấy mặt kia, đúng là hồng nhan họa thủy…

Vẻ mặt Lão Hoàng đế cảm khái mà nhìn Tô Lạc: “Ngươi cứ thoải mái ở lại trong cung, muốn cái gì thì nói ra. Chỉ cần là việc Âu Dương bá bá có thể làm được, thì tuyệt đối sẽ đáp ứng ngươi.”

Nghe vậy, đôi mắt Tô Lạc đột nhiên sáng ngời.

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.