Tà Vương Truy Thê: Phế Tài Nghịch Thiên Tiểu Thư

Chương 1022: Chương 1022: Biến cố trong hành trình (5)




Dặn dò Tô Lạc xong, Nam Cung Lưu Vân bước về phía trước một bước.

Giờ phút này bóng dáng Nam Cung Lưu Vân cao ngạo đứng thẳng, đôi mắt đen nhánh ngạo mạn, tài năng tuyệt thế liếc nhìn thiên hạ, dáng người cứng cỏi, đường nét dưới cằm như quý tộc kiêu ngạo.

Hắn đứng thẳng như vậy, ngạo mạn không ai bì nổi liếc xéo Tư Đồ Minh, giọng nói lạnh nhạt như băng: “Vừa rồi, ngươi nói cái gì.”

Ngực Tư Đồ Minh cứng lại.

Hắn nói cái gì? Hắn nói Nam Cung Lưu Vân không cần vì một nữ nhân không ra sao cả đả thương Dao Dao.

Nam Cung Lưu Vân xách cổ áo Tư Đồ Minh lên, ánh mắt nguy hiểm nheo lại, gằn từng chữ rõ ràng mà cảnh cáo: “Tư Đồ Minh, ta nể ngươi là sư huynh, vừa rồi câu nói kia bỏ qua, nếu còn có lần sau, đừng trách ta trở mặt!”

Lúc này cả nguời Nam Cung Lưu Vân tỏa ra sát khí, mang theo vô số tia lạnh lẽo.

Khí phách cường thế! Không thể xen vào! Không ai bì nổi!

Quá đẹp! Quả thật đẹp trai ngây người!

Nếu không phải bây giờ không khí có chút không thích hợp, Tô Lạc thật muốn huýt sáo khen ngợi.

Nam Cung của nàng, thật sự là quá đẹp trai, ngay cả thời điểm nghiêm nghị đằng đằng sát khí, đẹp đến mức nghịch đạo trời à.

Tư Đồ Minh hiển nhiên là bị Nam Cung Lưu Vân hù dọa.

Trên mặt hắn biểu tình phức tạp, có phẫn nộ, có bất đắc dĩ, nhưng nhiều nhất là cảm xúc khó có thể tin được.

Hắn hoàn toàn không nghĩ tới, Tam sư đệ sẽ nói ra những lời tuyệt tình như thế.

Đôi mắt đen nhánh của Nam Cung Lưu Vân như chim ưng, mang theo tia tàn nhẫn.

Hắn ném Tư Đồ Minh xuống, xoay người bế Tô Lạc lên, sải bước rời đi.

“Tam sư huynh, ngươi sao có thể đối với nhị sư huynh như vậy? Ngươi sao có thể đối với chúng ta như vậy...” Lý Dao Dao khóc như mưa, vô cùng ủy khuất.

Nàng xông lên muốn níu kéo Nam Cung Lưu Vân, nhưng lại bị hắn vung tay áo hất trở về.

“Lý Dao Dao.” Cả người Nam Cung Lưu Vân bị bao phủ bởi sự lạnh lùng, tỏa ra hàn ý lạnh lẽo, hắn dừng lại một chút, rốt cuộc mở miệng: “Đừng tưởng rằng ai cũng là kẻ ngốc.”

Lý Dao Dao ngơ ngẩn, sắc mặt tái nhợt như tuyết.

Ánh mắt Nam Cung Lưu Vân hung ác nham hiểm, lạnh nhạt nhìn chằm chằm Lý Dao Dao: “Việc trước kia ngươi làm với Lạc Lạc, đừng tưởng ta không biết.”

Dưới ánh mắt của hắn đáng sợ như thế, Lý Dao Dao lui về sau một bước.

Trong lòng nàng vô cùng hoảng loạn, không biết nên làm cái gì bây giờ? Nàng muốn giải thích, nhưng lời đến bên miệng, lại phát hiện chính mình căn bản không có lấy một lý do.

“Nếu có lần nữa, giết chết bất luận tội gì!”

Nam Cung Lưu Vân hai mươi tuổi đã bước vào hàng ngũ tuyệt thế cường giả, tất nhiên phải có tự tin và khí phách như vậy.

Cả người Lý Dao Dao run rẩy.

Đây là lần đầu tiên, Tam sư huynh biểu lộ rõ ràng hắn chán ghét như vậy.

Ánh mắt hắn, sắc bén lạnh lùng, tàn khốc tuyệt tình, căn bản không có một chút tình cảm.

Hắn không chỉ cự tuyệt nàng rõ ràng, mà còn cảnh cáo mạng sống nàng.

Lý Dao Dao căn bản không cần diễn nữa, nước mắt nàng tuôn ra như mưa, không có cách nào kiềm chế lại được.

Giờ phút này, nàng chỉ cảm thấy một dòng nước lạnh từ trên đỉnh đầu chảy xuống, làm cho nàng cảm thấy tâm can rét thấu.

“Nếu, nếu ta nói...” Lý Dao Dao nghẹn ngào, chăm chú nhìn Nam Cung Lưu Vân, hốc mắt đỏ au: “Nếu ta thật sự xuống tay với Tô Lạc, ngươi sẽ giết ta sao?”

Không chỉ có Lý Dao Dao, lúc này, Tư Đồ Minh căm uất phẫn nộ nhìn Nam Cung Lưu Vân.

Tô Lạc cũng lặng yên nhìn Nam Cung Lưu Vân.

Từ góc độ mắt Tô Lạc nhìn thấy, có thể nhìn thấy góc cạnh khuôn mặt hoàn hảo của Nam Cung Lưu Vân.

Lúc này đường cong khuôn mặt hắn kéo căng ra, ngạo mạn lạnh lùng, thần sắc trang nghiêm, biểu tình vô cùng nghiêm túc.

“Sẽ.”

Nam Cung Lưu Vân trả lời... Dứt khoát, thẳng thắn, kiên định, không chút lưu tình nào.

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.