Tà Vương Truy Thê: Phế Tài Nghịch Thiên Tiểu Thư

Chương 931: Chương 931: Cắm trại trong rừng (4)




Tô Lạc lập tức câm nín.

Nha đầu này sao lại có một mặt bá vương thổ phỉ như vậy?

Nàng khẽ nắn khuôn mặt nhỏ phấn điêu ngọc trác của tiểu công chúa Ngọc Lâm, bất đắc dĩ thở dài: “Ngươi nói xem, tỷ tỷ ta có ưu điểm nào khiến ngươi thích? Tại sao không phải ta thì không thể nhận người khác làm tẩu tử? Ngươi nói đi, ta sửa là được chứ gì?”

Tiểu công chúa Ngọc Lâm liên tục trợn trắng mắt: “Lời này Tam ca ca cũng từng nói qua.”

Đáy lòng Tô Lạc đột nhiên khẽ nhảy lên một cái.

Tiểu công chúa Ngọc Lâm lại lẩm bẩm: “Ta mặc kệ! Dù sao ta chính là muốn ngươi làm Tam tẩu tẩu, chính là ngươi đấy!”

Tô Lạc cạn lời. Nàng bắt đầu nghi ngờ chuyện mình quyết định đi theo nha đầu này hồi cung là một sai lầm.

Rất nhanh sau đó, Tô Lạc và tiểu nha đầu đã hái đầy một sọt nấm.

Trong rừng núi cũng có cả các gia vị như hành, gừng, tỏi, Tô Lạc tiện tay hái về.

“Ô, đây là sơn quỳ.” Hai mắt tiểu công chúa Ngọc Lâm sáng ngời, chậm chậm chạy đến ngắt lấy sơn quỳ.

sơn quỳ là một loại cây gia vị.

Ở thời hiện đại, sơn quỳ được nghiền nát thành bột màu xanh xanh gọi là wasabi, có vị cay nồng gần như mù tạt nhưng không bằng mù tạt. Dùng để ăn chung với sashimi.

Chỉ là Tô Lạc như có như không mà liếc nhìn tiểu công chúa Ngọc Lâm một cái.

Tiểu công chúa Ngọc Lâm cho rằng Tô Lạc không hiểu, liền giải thích rõ ràng cho nàng: “Ăn sashimi, tức là cá sống cắt lát ấy, chấm một chút sơn quỳ nghiền nát này thì ngon cực kỳ. Tam ca ca làm sashimi là ngon nhất, đến lúc đó ngươi nhất định phải nếm thử.”

Tô Lạc khẽ rùng mình.

Kiếp trước, Vân Khởi giỏi nhất là làm sashimi, sau khi nàng ăn qua một lần, đều không thèm ra tiệm nữa, mà chỉ ăn sashimi hắn làm.

Chẳng lẽ hắn thật sự là... Cố gắng kiềm chế sự chua xót trong lòng, Tô Lạc miễn cưỡng gượng cười.

Hai người bọn họ nhanh chóng mang một sọt đầy nấm và gia vị về.

Lúc này, đội hộ vệ lưu lại doanh trại làm hậu cần sớm đã nấu sẵn nước sôi.

Đội hộ vệ đi bắt cá cũng đã trở lại.

Nhìn đến những con cá ngừ bạc đang quẩy đuôi tung tăng, tiểu công chúa Ngọc Lâm vỗ tay reo lên: “Tam ca ca, Lâm Lâm muốn ăn sashimi, muốn ăn sashimi."

Vân Khởi xoa xoa đầu tiểu công chúa: “Muốn ăn lắm sao?”

Lời nói xác thực là hỏi tiểu công chúa Ngọc Lâm, nhưng hắn lại mỉm cười mà nhìn Tô Lạc.

Tô Lạc không khỏi nhíu mày, trừng mắt liếc hắn một cái.

“Đương nhiên rồi! Vân Lạc nói nàng cũng rất muốn ăn đấy! Tam ca ca, huynh xem này, nàng ấy còn đặc biệt hái sơn quỳ nữa này!” Tiểu nha đầu nói dối không chớp mắt, nói dối trôi chảy như uống nước vậy.

Tô Lạc quay sang vừa uy hiếp vừa hù doạ tiểu công chúa Ngọc Lâm: “Trẻ con mà nói dối, mũi sẽ dài ra đấy.”

Tiểu công chúa kiêu ngạo hất cằm: “Mũi có dài thì ta cũng vẫn là công chúa xinh đẹp nhất!”

Vân Khởi nở nụ cười, vén tay áo lên, theo thói quen mà nhướn mày nhìn Tô Lạc: “Đến giúp một tay.”

Trong nháy mắt, đầu óc Tô Lạc bỗng bừng tỉnh.

Giờ khắc này, nàng có cảm giác như quay về quá khứ.

Hồi đó, mỗi lần Vân Khởi tự mình xuống bếp đều có thói quen gọi nàng đến giúp hắn một tay.

Rửa rau, cắt rau, rửa chén,... Những chuyện sơ chế và dọn dẹp đều do nàng làm, còn hắn chỉ việc xuống bếp nấu nướng.

Quả thật tài nấu nướng của hắn rất tốt, hoàn toàn có thể so được với đầu bếp năm sao.

Tô Lạc đã mãnh liệt đề nghị nàng sẽ không rửa chén, những lúc như vậy, Vân Khởi chỉ thong thả ung dung mà vỗ đầu nàng: “Loại việc không yêu cầu kỹ thuật này vô cùng thích hợp với em.” Ý nói nàng không được thông minh.

“Vân Lạc, ngươi đang suy nghĩ cái gì? Tam ca ca đang gọi ngươi đó.” Tiểu công chúa Ngọc Lâm đang đứng lay lay ống tay áo của nàng.

“Khụ khụ.” Tô Lạc đang kinh hoảng từ từ hồi phục tinh thần, nhìn thấy gương mặt trước mắt này, nàng vẫn rất mất tự nhiên.

“Mau tới làm trợ thủ giúp Tam ca ca một tay, nếu không Tam ca ca sẽ không tự mình nấu ăn, chúng ta sẽ không có đồ ăn ngon để ăn đâu.”

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.