Tà Vương Truy Thê: Phế Tài Nghịch Thiên Tiểu Thư

Chương 197: Chương 197: Chân Tướng Cuối Cùng (2)




Nhưng ngoài dự đoán của mọi người chính là Bắc Thần Ảnh lại xua tay, không chút để ý nói: “Mị ảnh, nếu đã thế thì ngươi trả lại đi.”

Mị Ảnh - người cũng như tên, thân hình giống như một con mị quỷ, hắn cũng không lên tiếng, vẫn im lặng là vàng.

Chỉ thấy bên tay phải của hắn có một tàn ảnh hiện lên, quyển sách màu xanh dương kia bay về hướng Tô Tử An.

Tầm mắt mọi người đều nôn nóng nhìn về quyển sách màu xanh giữa không trung, từng đôi từng đôi đều ẩn chứa ánh sáng phức tạp, chứa đầy tâm tư khác nhau.

Nhưng mà…

Biến cố lại phát sinh trong một giây này.

Chỉ thấy quyển sách màu xanh phong kín kia thế nhưng đứt thành từng tờ, vô số trang giấy giống như bông tuyết bay lả tả xuống mặt đất…

Đối với đám người Tô Tĩnh Vũ mà nói, đoạt thì không dám, nhưng nếu nhặt lên rồi cố tình len lén nhìn một chút thì chẳng sao cả.

Cho nên, Tô Tĩnh Vũ xoay người nhặt lấy.

Nhưng mà…

Nhưng mà ngón tay của hắn còn chưa tiếp xúc đến trang giấy, đã thấy một ngọn lửa bỗng nhiên bùng lên trong tay mình! Thế tới rào rạt, không chút nhân nhượng!

Tô Tĩnh Vũ xoay người né qua, quay người lại, lại phát hiện người vừa rồi công kích hắn cũng không phải người khác mà chính là phụ thân đại nhân mà hắn kính trọng nhất!

“Cha!” Tô Tĩnh Vũ quả thực khó có thể tin!

Hắn không thể tưởng tượng được người công kích hắn sẽ là Tô Tử An, thân sinh phụ thân của hắn!

Tô Tử An tức giận rít gào: “Không được nhúc nhích! Ai cũng không được nhúc nhích!”

Tất cả mọi người đều bị Tô Tử An làm sợ ngây người, tất cả đều ngơ ngác nhìn hắn.

Mà lúc này Tô Tử An hình như hoàn toàn không để bụng ánh mắt của mọi ngươi,nhiệm vụ của hắn là không thể để một trang giấy nào còn tồn tại.

Tô Tử An ngưng tụ ra vô số tiểu hỏa cầu, quét ngang qua mặt đất.

Trang giấy bay lả tả trên mặt đất ngay lập tức biến thành khói nhẹ, biến mất ở trong không khí…

Thấy toàn bộ trang giấy đã bị thiêu hủy, sắc mặt Tô Tử An mới thư thả, chậm rì rì thở dài một hơi.

Nhưng nếu lúc này không có người khác, hắn thiêu hủy cũng chẳng ai nói gì, nhưng bây giờ, trái có Thái Tử điện hạ, phải có Bắc Thần hội trưởng đại nhân, mà hành động của Tô Tử An lại quá mức giấu đầu hở đuôi, cho nên Tô Tử An còn phải đối mặt với rất nhiều chất vấn.

Thái tử lộ vẻ không vui, sắc mặt của hắn mờ mịt, xanh mét, mắt không hề chớp nhìn chằm chằm Tô Tử An.

Trong mắt hắn, Tô Tử An không xem chủ thượng ra gì, quá mức cuồng vọng!

Tô Tử An đầy mặt chua xót, lại chỉ có thể nuốt nước đắng xuống bụng. Hắn có thể giải thích cái gì? Hắn có thể giải thích cái gì chứ?

Bắc Thần Ảnh thấy Tô Tử An và Thái tử bất hòa, trong lòng sớm đã mừng chết được, nhưng trên mặt vẫn giả vờ tức giận nói: “Tô tướng quân! Ngươi đây là có ý tứ gì? Có cái gì mà chúng ta không thể xem? Sao ngươi lại cố ý làm trò trước mặt Thái tử, đốt sạch toàn bộ chứ? Trong mắt ngươi còn có bệ hạ hay không? Còn có Thái tử điện hạ hay không?”

Tô Tử An trong lòng thật là khổ mà!

Nếu bàn về không coi ai ra gì, ngươi Bắc Thần Ảnh tự nhận thứ hai, không ai dám nhận thứ nhất, bây giờ lại đổ tội danh lên người mình.

Bắc Thần Ảnh tuy ăn nói không xuôi tai, nhưng hoàn hoàn đánh trúng uy nghiêm của Thái tử, ánh mắt của hắn hung ác nham hiểm sắc bén trừng Tô Tử An, sắc mặt như đóng băng, âm trầm đáng sợ.

Tô Tử An khẽ cắn môi, nhanh chóng quỳ xuống, trong đầu lóe lên ý tưởng, trên mặt lại lộ vẻ sợ hãi: “Thái Tử điện hạ, đồ vật kia thật sự có chút hình ảnh đồi phong bại tục, mạt tướng sợ bẩn mắt của Thái Tử điện hạ, cho nên mới nhanh chóng thiêu hủy nó.”

“Hừ!” Thái tử phất tay áo, nửa tin nửa ngờ.

Bắc Thần Ảnh có thể cho phép Tô Tử An qua ải dễ như vậy sao? Đương nhiên là không.

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.