Tà Vương Truy Thê: Phế Tài Nghịch Thiên Tiểu Thư

Chương 200: Chương 200: Chân Tướng Cuối Cùng (5)




Thiên phú diễn kịch của Bắc Thần Ảnh tuyệt đối là trời sinh, hắn nhìn tờ giấy đang nằm trong tay Tô lạc, chỉ liếc mắt một cái, mày đã nhíu chặt, tiện đà lại phức tạp nhìn Tô Tử An.

Ánh mắt ngưng trọng khó có thể đoán đó, quả thực dọa Tô Tử An kinh hãi, trái tim bùm bùm nhảy không ngừng.

Còn có Bắc Thần Ảnh muốn nói lại thôi, lại không biết nên nói như thế nào, bộ dáng do dự, quả thực tựa như móng vuốt, cào toàn thân Tô Tử An không chỗ nào không ngứa.

Khóe miệng Tô Lạc co giật, quả thực hết chỗ nói rồi.

Ai, muốn nói như thế nào đâu?

Kỳ thật vừa rồi động tác của Tô Tử An thực sự rất nhanh, hủy diệt chứng cứ nhanh đến mức khiến người ta không kịp phản ứng.

Hơn nữa nàng lại ở xa, theo lẽ thường mà nói, nàng căn bản không nhặt được tờ giấy kia. Đương nhiên, trên thực tế cũng là như thế.

Vậy tại sao trong tay nàng lại có tờ giấy chứ? Kỳ thật, cái này phải quy công cho bản chất thích lừa gạt của Tô Lạc.

Tờ giấy của nàng là do rút từ không gian ra, hơn nữa Tô Tử An cũng không xa lạ gì với nó, bởi vì trên giấy chính là Kinh Kim Cương.

Chỉ là nàng giấu ở trong tay, ai cũng chưa phát hiện đây là giả thôi.

Đáng thương nhất chính là lão cha kia của nàng, trừng mắt nhìn tờ giấy này, đôi mắt đều sắp lòi ra tới nơi. Nếu hắn biết kỳ thật tờ giấy này là giả… sắc mặt của hắn chắc chắn sẽ vô cùng xuất sắc nhỉ?

“Lạc Nhi! Mau đem tờ giấy kia lại đây!” Tô Tử An nóng nảy.

Kỳ thật trong lòng Tô Lạc thật sự khá tò mò, tờ giấy chân chính đến tột cùng viết bí mật gì, lại khiến Tô Tử An gấp thành như vậy?

Nhưng Tô Lạc đương nhiên sẽ không trả tờ giấy về, trả về rồi hắn biết nàng đang lừa hắn thì sao.

Chỉ thấy Tô Lạc hơi nhíu mày, nhìn Bắc Thần Ảnh, lại nhìn Tô Tử An, hình như rất do dự, qua một lúc lâu, nàng mới nói: “Kỳ thật, chủ đề chính của ngày hôm nay không phải là điều tra trộm cướp sao? Phụ thân đại nhân, ngài nói đúng không?”

Tô Tử An có thể bò đến vị trí Đại tướng quân, lại có thể là người ngu dốt sao?

Hắn lập tức hiểu ngay: “Cái gì của trộm cướp? Nói hươu nói vượn! Viện này của ngươi rất sạch sẽ, cái gì cũng không có!”

Tô Lạc lại là do dự: “Nhưng mà… Mẫu thân, ca ca và Ngũ muội muội, bọn họ không phải đều chỉ trích nữ nhi tìm người hãm hại Tam tỷ tỷ sao?”

Tô Tử An vung bàn tay lên, nghiêm mặt nói: “Tuyệt đối không có chuyện này! Đó là mẫu thân ngươi nói hươu nói vượn, tư tâm quấy phá, khiến ngươi phải chịu oan ức, điểm này, cha sẽ bảo bọn họ nhận lỗi.”

Sao lại… Tô phu nhân chỉ cảm thấy ánh mặt trời hôm nay sao lại mãnh liệt như vậy, chiếu đến mức đầu óc của nàng quay cuồng, suýt nữa đã ngã quỵ.

Phu thê nhiều năm, nàng thật sự không ngờ hắn sẽ ở trước mặt nhiều người như vậy chỉ trích nàng nói hươu nói vượn, tư tâm quấy phá… Đây, đây là lên án nghiêm trọng đến cỡ nào chứ? Rõ ràng, hết thảy quyết định đều là do chính hắn đưa ra.

Không chỉ có Tô phu nhân, thần sắc của Tô Tĩnh Vũ và Tô Khê đều thật không tốt. Bọn họ khó có thể tin nhìn Tô Tử An, lại nổi giận đùng đùng nhìn Tô Lạc.

Ai ngờ, mặc dù Tô Tử An đã cúi người thấp đến thế rồi, Tô Lạc vẫn không vừa lòng.

Chỉ thấy nàng nhìn căn phòng bị lục tung kia, sâu kín thở dài: “Ai, viện này bây giờ bị lăn lộn thành như vậy, phải dọn dẹp thật là lâu đây…”

“Không có việc gì! Cha sẽ gọi người giúp ngươi…” Tô Tử An thấy bên khóe môi Tô Lạc có ý châm chọc, hắn đột nhiên tỉnh ngộ, bàn tay to vung lên, hào khí như mây: “Cha lập tức sai người sửa sang lại Tử Đằng Uyển phía đông cho ngươi ở, ngươi yên tâm, đến lúc đó đầy đủ mọi thứ, những thứ Ngũ muội muội có ngươi đều sẽ có.”

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.