Tà Vương Truy Thê: Phế Tài Nghịch Thiên Tiểu Thư

Chương 548: Chương 548: Chia của (11)




Bắc Thần Ảnh đành cười khổ lắc đầu.

Mọi người đều nói Tô Lạc gom lấy gom để quơ quào loạn xạ, nhưng không một ai biết rằng, giờ khắc này, mượn uy lực của Tiểu Thần Long, đôi mắt nàng có thể nhìn thấy được những điểm đỏ nhỏ kia.

Bị đánh dấu điểm đỏ nhỏ, đó chính là tinh thạch xa hoa, hoàn toàn không cần hoài nghi, cứ việc bốc lấy ném vào trong rương của mình là được.

Cho nên, khác nhau lớn nhất giữa nàng và Vương Trung Quỳ chính là, Vương Trung Quỳ còn cần cầm ở trong tay nhìn quét vài lần, lại còn chưa chắc xem chuẩn, chỉ có thể đánh giá đại khái, nhưng Tô Lạc lại hoàn toàn không cần phức tạp như thế.

Nàng chỉ cần bốc bốc bốc, lấy lấy lấy!

Đôi tay không ngừng tuần hoàn bốc lấy bốc để, thao tác trôi chảy, tốc độ như vậy, người nào có thể địch lại được?

Trong lúc cảm xúc vô cùng hứng phấn và kích động, Tô Lạc căn bản không ý thức được hành vi của chính mình quái dị ra sao.

Lúc này, Tô Lạc chỉ biết nhập tâm thực hiện hành động lấy lấy lấy, trong lòng còn có thêm cảm xúc hưng phấn và thỏa mãn vô cùng, tự nhiên không hề chú ý tới người khác đang nhìn nàng đánh giá.

Nàng chỉ biết là, đánh dấu điểm màu đỏ nhỏ, thì đều là tinh thạch màu xanh lá trở lên.

Nhanh tay có, chậm tay mất, cơ hội vụt qua vô cùng nhanh.

Rất nhanh, cái rương trong tay Tô Lạc đã trở nên đầy, trước người nàng còn có một đống lớn nguyên thạch bị nàng vứt bỏ không chọn.

Những nguyên thạch này vốn đã không có đánh dấu điểm đỏ nhỏ, thì xem như cũng chẳng có giá trị hay ý nghĩa gì.

Nhưng trước mặt Vương Trung Quỳ vẫn còn có một đống. Hơn nữa đống đó còn có những điểm đỏ lập lòe, vừa thấy cũng biết có rất nhiều nguyên thạch xa hoa, không thể để hắn dễ dàng lấy được!

Tô Lạc nghĩ xong trực tiếp đứng lên, hai tay liền bắt đầu với tới đống nguyên thạch kia trước mặt Vương Trung Quỳ.

Vương Trung Quỳ quả thực bị hành vi cướp giật của Tô Lạc làm cho tức chết đi được. Cái đống trước mặt ngươi vẫn còn chưa lấy xong xuôi sao lại còn nhảy sang lấy của ta?

Dù sao đã có quy định, hắn thật không dám nói thêm bất cứ điều gì, chỉ có thể để Tô Lạc tùy ý đôi tay tinh tế như ngọc ở trước mặt hắn nhanh chóng tướt đoạt nguyên thạch.

Tốc độ tay của Tô Lạc nhanh một cách phi thường, Vương Trung Quỳ dù rất nhanh cũng có chút hãi hùng khiếp vía, nói không chừng nha đầu thúi vận khí tốt, nguyên thạch xa hoa đều bị nàng cuốn đi hết.

Vì thế, Vương Trung Quỳ cũng bắt đầu gia tăng tốc độ.

Nhưng vấn đề là, đôi mắt hắn không thể gia tăng được tốc độ phân biệt tinh thạch, cho nên khi tay hắn tăng tốc, đầu óc liền bị buông lỏng, dễ dàng mắc phải sai lầm, càng xem nguyên thạch không chuẩn hơn.

Tô Lạc không biết rằng mình đã vô cùng tinh tế tạo thêm áp lực tâm lý cho Vương Trung Quỳ.

So sánh với sự buồn bực của Vương Trung Quỳ, Tô Lạc tâm tình quả thực có thể hình dung như bình minh chiếu rọi vậy.

Vừa rồi nàng xác thật đã lấy được rất nhiều nguyên thạch giá trị cao, tâm tình cũng vẫn luôn rất hưng phấn.

Nhưng hưng phấn thì hưng phấn, sao lại có thể kích động sung sướng như vậy mà đi tước đoạt của người khác?

Lúc này, Tô Lạc quả thực không cho Vương Trung Quỳ đường sống.

Nguyên thạch bị đánh dấu điểm đỏ, nàng một mực không buông tha, tay mắt lanh lẹ, tất cả đều lấy bỏ vào rương của chính mình.

Hơn nữa nàng còn rất xảo quyệt.

Xảo quyệt ra sao?

Vương Trung Quỳ tất nhiên không hề có Tiểu Thần Long hỗ trợ như Tô Lạc, hắn cũng nào biết được nguyên thạch nào được đánh dấu điểm đỏ, nguyên thạch nào không có.

Cho nên, mỗi khi hắn tay đến gần một khối nguyên thạch bị đánh dấu điểm đỏ, tay Tô Lạc liền xuất hiện ngay tức khắc, trong tích tắc hắn chạm phải tinh thạch đó, Tô Lạc đã đoạt ngay nguyên thạch từ trong tay hắn.

Vương Trung Quỳ chỉ cho rằng Tô Lạc là tính tình con nít, tuy rằng không vui, lại không hề nghĩ tới là có lý do khác.

Cho nên, mỗi khi tay Vương Trung Quỳ sắp chạm tới nguyên thạch xa hoa, đều sẽ bị Tô Lạc cướp đi, còn khi hắn nghiên cứu những nguyên thạch chưa từng bị đánh dấu đỏ, Tô Lạc cơ bản là lười đến mức mặc kệ hắn.

Kể từ đó, bên này giảm bên kia tăng.

Kể từ sau khi Tô Lạc tham dự vào, Vương Trung Quỳ đã không còn lấy được bất kỳ một viên nguyên thạch tốt nào nữa, đương nhiên, chính hắn cũng không biết được điều này, còn đứng đó vui vẻ nghiên cứu

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.