Tà Vương Truy Thê: Phế Tài Nghịch Thiên Tiểu Thư

Chương 551: Chương 551: Chia của (14)




Như vậy mà cũng có thể có chín mươi phần trăm tinh thạch? Lừa ai vậy?

Nếu quả thực như thế thì những tên đổ thạch sư kia có thể đi nhảy sông tự tử ngay lập tức.

Lý Ngạo Khung cười lạnh mấy tiếng. Nếu nha đầu thúi này vội vàng muốn thua cuộc, hắn không tiếp chiêu, vậy chẳng phải là đã tự đánh mất cơ hội của mình sao? Phí phạm của trời sẽ bị trời phạt đó.

“Được, ta đánh cược với ngươi.” Trong mắt Lý Ngạo Khung hiện lên ánh sáng âm độc xảo trá: “Nếu ngươi thua…”

Lý Ngạo Khung nhìn Nam Cung Lưu Vân một cái, cuối và lại gắt gao nhìn chằm chằm Tô Lạc, gằn từng chữ một, rõ ràng vô và: “Ngươi phải rời khỏi Nam Cung Lưu Vân, cả đời không được gặp mặt!”

Chỉ cần Tô Lạc rời đi, muội muội của hắn vẫn còn có cơ hội!

Hai tay của Nam Cung Lưu Vân hơi căng thẳng, hắn cúi đầu nhìn Tô Lạc.

Ai biết, nha đầu này một chút cũng không biết tâm trạng thấp thỏm khẩn trương của hắn, sang sảng tiếp lời: “Được! Không thành vấn đề!”

Khuôn mặt của Nam Cung Lưu Vân trong nháy mắt đã đen thui, đen tới mức có thể vắt ra mực.

Bị ánh mắt âm trầm của hắn nhìn chằm chằm, Tô Lạc cảm giác được đáy lòng có chút run, nhưng trận đánh cuộc này đối với nàng mà nói quả thật rất quan trọng. Nàng không thể vẫn luôn dựa vào Nam Cung Lưu Vân, nàng phải tự bảo vệ chính mình.

Ít nhất trước khi nàng còn chưa trở nên đủ mạnh, nàng cần phải có một đoạn thời gian bình tĩnh an toàn để chuyên tâm tu luyện.

Dù sao cũng chỉ là đánh cuộc, tiền đặt cược càng lớn, của thắng được sẽ càng nhiều.

Sắc mặt Tô Lạc nghiêm trang, giả vờ như không thấy được vẻ mặt phẫn nộ như muốn phát điên của Nam Cung Lưu Vân.

Nàng cười lạnh mà nhìn chằm chằm Lý Ngạo Khung: “Ta đã đồng ý điều kiện của ngươi, ngươi cũng phải đồng ý với điều kiện của ta, nếu ta thắng, Dao Trì Lý gia trong vòng một năm không được đuổi giết ta, ngươi có làm chủ được hay không?”

Sắc mặt của Nam Cung Lưu Vân dịu bớt, nhưng vẫn khó coi như cũ, một đôi mắt sâu thẳm gắt gao nhìn chằm chằm Tô Lạc, hận không thể nhìn thấu trái tim của nàng.

Sắc mặt Lý Ngạo Khung ngưng trọng, hắn cũng đã nghĩ đến nha đầu thúi này sẽ đưa ra yêu cầu không được giết nàng, nhưng không ngờ tới kỳ hạn chỉ có một năm.

Nàng cướp đi nam nhân mà Dao Dao nhìn trúng, lại có quan hệ mật thiết với sự mất tích của Ngạo Thiên, Lý gia há có thể để nàng sống yên trên đời?

Về điểm này thì dù hắn có là đệ tử kiệt xuất nhất trong đời thứ ba của Lý gia, tương lai sẽ là cung chủ của Dao Trì cung, cũng không thể làm chủ được.

Nhưng thời hạn chỉ có một năm lại hoàn toàn nằm trong phạm vi có thể tự quyết định của hắn.

Nha đầu thúi đưa ra điều kiện này là trùng hợp? Hay là đã trải qua suy nghĩ cặn kẽ?

Lý Ngạo Khung theo bản năng mà nhìn Nam Cung Lưu Vân, nhìn đến khuôn mặt không vui đen thui kia của hắn, tức khắc tâm tình trở nên vô và thoải mái.

“Được, ta lấy thân phận thiếu cung chủ của Dao Trì Lý gia đời thứ ba, đáp ứng điều kiện của ngươi.”

Lý Ngạo Khung tin tưởng chắc chắn rằng nếu điều kiện này không phải do Nam Cung Lưu Vân đưa ra thì chắc chắn do nha đầu thúi này đã đánh bậy đánh bạ.

Khi đám người Bắc Thần Ảnh còn đang mê mang thì Tô Lạc và Lý Ngạo Khung đã đạt thành hiệp nghị.

Bắc Thần Ảnh vốn muốn nói cái gì, nhưng lại ngại Nam Cung Lưu Vân đang trên bờ vực muốn nổi giận, hắn nhún vai, lui về phía sau hai bước, kiên quyết giữ khoảng cách với Nam Cung Lưu Vân.

“Bắc Thần Ảnh, bắt đầu cắt thạch.” Tô Lạc phất tay gọi Bắc Thần Ảnh.

So sánh với gương mặt đen thui kia của Nam Cung Lưu Vân thì khuôn mặt của Tô Lạc quả thật là tươi cười dào dạt, lộng lẫy sáng lạn.

“Ây, tới ngay.” Bắc Thần Ảnh âm thầm nhìn Nam Cung Lưu Vân một cái, thấy hắn không ngăn cản, tung ta tung tăng tiến lên.

Hắn nghĩ một chút, vẫn là nhịn không được mà hỏi: “Tẩu tử, ngươi rốt cuộc có nắm chắc hay không? Nếu thua...”

Xét về độ cưng chiều mà Nam Cung dành cho nha đầu này thì hắn tuyệt đối sẽ không mạnh tay với nàng, hoặc chỉ cần nàng làm nũng đấm vai mấy cái là hắn đã bỏ qua rồi.

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.