Tà Vương Truy Thê: Phế Tài Nghịch Thiên Tiểu Thư

Chương 216: Chương 216: Chọc Ghẹo Ăn Chơi Trác Táng (4)




Nhưng mà nói thật, đám đá này của Hầu Tam vẫn khá tốt, trong một ngàn khối đá thô vẫn có thể tìm ra được hai viên tinh thạch.

Còn tám khối còn lại, Tô Lạc giả ngốc để lừa đảo, nàng sở dĩ chọn đám phế liệu này là vì muốn để lại chiêu sau.

Hầu Tam nhìn Tô Lạc vẫn đang chọn đá thô, đau lòng đến mức xém chút ngất xỉu, hắn không ngừng chắp tay thi lễ xin tha: “Cô nương, thủ hạ lưu tình, ngàn vạn nên lưu tình…”

Năm, sáu khối nằm ở chính giữa đã bị nàng chọn mất bốn khối, thật là đau lòng chết hắn!

Tô Lạc híp mắt, tùy tiện nói: “Vậy được rồi, nhiêu đó là đủ, tới, nếu Hầu Tam ngươi tự xưng là vận may tốt, vậy hãy cắt hết chúng nó đi.”

Tô Lạc dũng cảm dùng chân đá đống đá thô dưới lòng bàn chân, muốn nàng mang toàn bộ về cắt hả, nàng không có nhiều sức lực và thời gian như vậy, hơn nữa nàng còn có kế khác trong lòng.

Hầu Tam thật là đau lòng, rối rắm nửa chết nửa sống.

Bởi vì Tô Lạc khiến hắn thật khó lựa chọn.

Nếu để hắn tự cắt nguyên thạch, nếu hắn cắt ra được tinh thạch, hắn chắc chắn sẽ nổi điên ghen ghét!

Nhưng nếu hắn cắt không ra, chẳng phải là sẽ kéo xui xẻo đến cho cửa hàng nhà hắn sao?

Cho nên, dù có thể cắt ra hay không, hắn cũng sẽ không vui. Hầu Tam thật không hiểu, cô nương này nhìn qua chỉ mới mười bốn, mười lăm tuổi, sao đầu óc lại tinh quái như vậy chứ, nàng đang đào bẫy cho mình nhảy vào, đào một cách quang minh chính đại đó.

Hầu Tam buồn bực thật lâu, nhưng tiếng ồn ào xung quanh thật sự rất náo nhiệt, hơn nữa Tô Lạc còn có thân phận thần bí, Hầu Tam không thể làm gì, chỉ có thể lên tinh thần cắt đá cho Tô Lạc.

Vẫn nên cắt được tinh thạch, như vậy nguyên thạch trong tiệm cũng có thể bán được giá tốt. Hầu Tam xem như nghĩ thông suốt, hắn không ngừng cầu nguyện có thể cắt ra tinh thạch. Hắn giơ tay cắt xuống đao thứ nhất, cắt khối đá kia như đang cắt dưa hấu.

Khối đá vỡ ra, để lộ ra hai nửa màu xám xịt, không có một chút màu sắc nào.

Hầu Tam không cam lòng, một đao lại một đao cắt hai khối đá to thành hai khối đá mỏng như dải lụa… Nhưng, vẫn như cũ không có một chút dấu vết nào của tinh thạch.

“Hầu Tam, vận may của ngươi không bằng Lưu Thất nha, ngươi xem, người ta ngày hôm nay mới chỉ cắt có một khối nguyên thạch cũng đã cắt ra tinh thạch rồi, ngươi bị gì vậy?”

“Đúng vậy, đúng vậy, Hầu Tam, ngươi cần phải có ý chí chiến đấu một chút, nếu cắt ra tinh thạch, lão Triệu ta bao toàn bộ nguyên thạch trong tiệm của ngươi!”

Người chung quanh đều thích xem náo nhiệt ồn ào, không ngừng gây áp lực cho Hầu Tam.

Hầu Tam buồn bực trong lòng, lại không thể làm gì khác. Hắn cầm lấy khối thứ hai cắt tiếp, nhưng mặc cho hắn cắt khối đá thô đó thành bột phấn, vẫn không có gì như cũ.

Khối thứ ba, khối thứ tư… vẫn như cũ không có chút dấu vết tinh thạch nào.

Hầu Tam có chút nóng nảy, mồ hôi lạnh từng viên tuôn xuống.

Hắn nhìn trộm Tô Lạc, lại thấy cô nương này vẫn bình tĩnh như gió, khoanh tay đứng đó, ánh mắt tùy ý, như không thèm quan tâm chút nào.

Cũng đúng, nàng cũng đâu bỏ tiền ra mua đám đá thô này! Cắt ra tinh thạch thì nàng lời, cắt không ra thì mình phải bồi thường bằng thanh danh, dù sao nàng cũng sẽ không mệt, cũng khó trách nàng không hề sợ hãi chút nào. Hầu Tam nghĩ đến đây lại cảm thấy bực mình, trong lòng hối hận vô cùng.

Cô nương này nhìn thật bình thản, ai ngờ sẽ xảo trá như vậy chứ! Về sau có cho hắn một vạn cái lá gan, hắn cũng không dám đối nghịch với tiểu ma nữ này.

Hầu Tam tức giận trong lòng, trong tay cũng không ngừng cắt, giơ tay cắt xuống, khối thứ năm… vẫn như cũ không có gì.

Khối thứ sáu… Hầu Tam có chút do dự.

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.