Tà Vương Truy Thê: Phế Tài Nghịch Thiên Tiểu Thư

Chương 1177: Chương 1177: Cửa cuối cùng (4)




Linh khí sắc bén bá đạo lan tràn khắp bốn phía như mưa to, linh lực to lớn dường như muốn quét sạch toàn bộ những thứ xung quanh.

Đây là uy áp của cường giả cấp mười!

Phàm nhân làm sao mà ngăn cản được?

Trong phút chốc, máu tươi điên cuồng trào ra từ lỗ tai và lỗ mũi của Tiểu Thần Long!

Nó thống khổ ôm đầu, lăn lộn trên mặt đất.

Phản ứng của Cửu Vĩ Tiểu Linh Hồ càng thêm kịch liệt, dưới uy áp mạnh mẽ như vậy, nó trực tiếp hôn mê luôn.

Đáng thương Tô Lạc, không có hai lớp phòng ngự này, nàng quả thực không thể chịu nổi một kích!

Dưới uy áp cường đại này, vòng bảo hộ bên ngoài Tô Lạc tức khắc biến thành hình mạng nhận, nứt ra từng khúc từng khúc, cuối cùng trực tiếp vỡ thành cát bụi.

Nhưng cũng may mắn, Biến Dị Tương Tư Thụ sớm đã dùng cành lá sum xuê của nó tụ lại thành hình trụ ngay khi vòng bảo hộ nứt ra để bảo hộ Tô Lạc ở bên trong.

Vốn dĩ Biến Dị Tương Tư Thụ cũng không bảo vệ được Tô Lạc, nhưng bởi vì lúc này uy áp đã không còn mạnh như lúc ban đầu, khi lan đến người Tô Lạc đã không nghiêm trọng, hơn nữa sau khi Biến Dị Tương Tư Thụ hấp thu tinh phách thực vật rồi biến dị lần nữa thì thực lực đã mạnh mẽ vô cùng, cho nên khó khăn lắm mới có thể bảo vệ Tô Lạc.

Nam Cung Lưu Vân thấy Tô Lạc tạm thời an toàn rồi mới dám lau mồ hôi trên trán.

Trong mắt hắn hiện lên một tia tức giận,không ngừng rót linh lực vào bên trong Xích Tiêu Kiếm!

Xích Tiêu Kiếm sắc bén vô cùng, vừa động một cái đã khiến thiên hạ chấn độg!

Sau khi rót đầy linh lực rồi…

“Xẹt!” Nam Cung Lưu Vân cầm Xích Tiêu Kiếm, nhan cho1nh đâm xẹt qua!

Trong không khí truyền đến một tiếng rít chói tai.

Lại ngẩng đầu nhìn thì Tô Lạc rốt cuộc cũng thoáng nhẹ nhàng thở ra.

Xích Tiêu Kiếm của Nam Cung Lưu Vân đã xẹt qua yết hầu của ông chú người sắt kia.

Lúc này người nọ thẳng thẳng tắp, trên mặt là khó có thể tin, nhưng yết hầu của hắn lại chảy máu ồ ạt.

Hơn nữa miệng vết thương còn đang không ngừng mở rộng, máu tươi thấm ướt vạt áo, lăn xuống mặt đất.

Thực mau, nơi hắn đứng đã bị máu tươi nhiễm đỏ.

“Bùm!” Hắn há mồm muốn nói chuyện, nhưng bởi vì yết hầu của hắn bị cắt, một chữ hoàn chỉnh đều nói không nên lời.

Lúc này, ông chú người sắt đối diện Tô Lạc thấy được tình hình này, trong mắt cũng không có biểu tình gì, nhưng cánh tay dài của hắn nhanh chóng duỗi ra bắt lấy Tô Lạc!

Tốc độ của hắn vô cùng nhanh!

Dường như chỉ trong nháy mắt, bàn tay khổng lồ kia đã tiến tới cạnh Tô Lạc.

Trong mắt Tô Lạc hiện lên một tia sợ hãi.

Nếu bị bóp trúng, chỉ sợ nàng sẽ trực tiếp biến thành bột mịn.

Trong tình thế ngàn cân treo sợi tóc này, Tô Lạc phản ứng vô cùng nhanh!

Nam Cung Lưu Vân có Xích Tiêu, nàng có Trừng Ảnh, lúc này không dùng thì chờ lúc nào?

“Đi!” Tô Lạc khẽ quát một tiếng.

Trừng Ảnh Kiếm bay ra từ trong không gian của Tô Lạc, mạnh mẽ đâm thẳng vào bàn tay to đùng đang đập xuống chỗ Tô Lạc.

Trừng Ảnh Kiếm có kiếm linh bên trong, tự mình nó có thể ngự kiếm phi hành, tiến hành công kích.

Ông chú người sắt hoàn toàn không nghĩ tới trường kiếm màu xanh sẽ tự động công kích, đôi mắt của hắn chợt lóe, nắm tay nắm chặt, một đấm đâm thẳng vào Trừng Ảnh Kiếm!

Một đấm này vô cùng khí thế, linh lực cuồn cuộn không ngừng!

Linh lực phát ra từ nấm đấm này tản ra lực lượng như có thể xé cả không gian.

“Trừng Ảnh Kiếm, chịu đựng!” Tô Lạc nắm tay, hò hét trợ uy cho Trừng Ảnh Kiếm.

Nhưng mà phản ứng của Trừng Ảnh Kiếm lại khiến Tô Lạc mở rộng tầm mắt.

Lúc này, nắm đấm của ông chú người sắt bay thẳng đến Trừng Ảnh Kiếm!

Trừng Ảnh Kiếm nhanh chóng triều tháp sắt cự hán bay đi!

Hai bên hùng hổ, giương cung bạt kiếm, chính xác là kiểu hừng hực nhiệt huyết không phải ngươi chết thì là ta sống!

Nhưng khi hai bên sắp chạm vào nhau thì…

“Hả, Trừng Ảnh Kiếm chỗ nào vậy?” Tô Lạc chỉ cảm thấy thấy hoa mắt, Trừng Ảnh Kiếm đã trực tiếp biến mất.

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.