Tà Vương Truy Thê: Phế Tài Nghịch Thiên Tiểu Thư

Chương 1132: Chương 1132: Cửa thứ bảy (16)




Trong mắt Nam Cung Lưu Vân, giọng nói lạnh lùng uy hiếm của Thất công tử chỉ là một con hổ giấy.

“Câu này là có sáu chữ, câu này không phải có sáu chữ.” Nam Cung Lưu Vân chầm chậm mà nói ra đáp án.

“Hay!” Tô Lạc lớn tiếng vỗ tay.

Câu này là có sáu chữ, câu này không phải có sáu chữ.

A B là bính đinh mão, A B không phải bính đinh mão.

Đối đáp kín kẽ, không tìm ra một chút khe hở.

Ngoại trừ Tô Lạc, mấy người còn lại cũng sôi nổi vỗ tay.

Vừa rồi, mọi người bị Thất công tử áp chế, hiện tại, lời Nam Cung Lưu Vân vừa thốt ra khỏi miệng, cuối cùng khiến hắn nhướng mày thở mạnh.

Mặc kệ trước đó có đối địch với Nam Cung Lưu Vân hay không, nhưng khẩu khí của hắn như vậy, khiến mọi người đều lớn tiếng khen hay.

“Tam sư huynh! Quá tuyệt vời!” Tử Nghiên vỗ tay đến hai lòng bàn tay đỏ lên.

“Nam Cung! Làm tốt lắm!” Bắc Thần Ảnh cười hì hì, còn vui vẻ hơn bản thân hắn đáp đúng nữa.

Đôi mắt Lý Dao Dao si mê mà nhìn Nam Cung Lưu Vân, vốn dĩ đã thoáng muốn buông chấp nhất đối với hắn, nhưng mà hiện tại, tro tàn lại cháy.

Tam sư huynh sặc sỡ lóa mắt như vậy, tìm khắp đại lục này, người nào có thể so với hắn? Ngoại trừ hắn, đời này cũng không thể tìm thấy nam nhân hoàn mỹ như hắn.

Không, tuyệt đối không thể từ bỏ! Trong mắt Lý Dao Dao hiện lên tia cố chấp nóng rực.

Hiện tại, Tam sư huynh tuy rằng đối xử với nàng không tốt, nhưng mà, chờ đến lúc hắn hồi tâm chuyển ý sẽ khác.

Thất công tử cạn lời mà nhìn bọn họ vui mừng, bĩu môi.

Tô Lạc liên tục thúc giục: “Sao nào, đáp án này không lẽ sai rồi hả?”

Thất công tử tức giận mà trừng nàng, liếc mắt một cái. Nha đầu thúi ăn cây táo, rào cây sung. Hừ hừ.

Hắn xua xua tay, ống tay áo to rộng của hắn đảo qua: “Miễn miễn cưỡng cưỡng tính là đã qua cửa đi.”

Còn miễn miễn cưỡng cưỡng? Thật đúng là vịt chết mà cái mỏ vẫn còn cứng. Nhưng mà, dù Tô Lạc thu được kết quả tốt, cũng không có mở miệng chế nhạo thêm.

Nhưng mà, nàng sẽ không dễ dàng từ bỏ cái sọt cá kia.

Thất công tử thấy đôi mắt Tô Lạc thẳng tắp mà nhìn chằm chằm sọt cá kia, trong lòng hắn tức giận, hắn dùng mũi chân đá một cái, toàn bộ sọt cá lập tức bay về phía Tô Lạc.

Tô Lạc giơ tay lên, thu sọt cá vào không gian: “Đa tạ.”

Thất công tử hừ hừ hai tiếng: “Dù sao thì cũng cho người tâm phúc của ta, không cần phải cảm ơn ta.”

Nói xong, hắn nhặt cần câu lên, muốn bỏ đi.

Nhìn bóng dáng Thất công tử càng lúc càng xa, Tô Lạc không khỏi trợn tròn mắt: “Này, ngươi khoan đi đã.”

Tô Lạc đuổi theo hai bước, nhưng mà Thất công tử lại lảo đảo giống như muốn té ngã, rất nhanh, thân ảnh hắn lập tức biến mất, không thấy dấu vết.

“Hắn cứ như vậy mà đi sao?” Tô Lạc khó có thể tin mà dụi dụi mắt. Nàng tại sao lại có cảm giác vị Thất công tử kia sợ bị nàng truy vấn nên mới trốn chạy vậy?

“Chẳng lẽ ngươi muốn hắn ở lại?” Nam Cung Lưu Vân gõ lên trán nàng một cái.

Tô Lạc muốn nói lại thôi.

Vị Thất công tử cho nàng cảm giác vô cùng kỳ quái, nàng cảm thấy giống như hắn biết thân thế của nàng. Cho nên, Tô Lạc muốn thi đấu xong, rồi giữ chặt lấy hắn, để hỏi thêm một chút. Dù hỏi không được gì, thì cũng có thể lấy được một ít chứ? Nàng không ngờ rằng vị này lại chạy nhanh như vậy.

Nhưng mà mặc kệ như thế nào, cửa thứ bảy cuối cùng cũng bình yên vô sự mà trôi qua.

“Điểm số của cửa này và phần thưởng đâu?” Tử Nghiên bất tri bất giác hỏi.

Tô Lạc lắc đầu.

Thất công tử chạy nhanh như vậy, có phải đã mang phần thưởng nuốt luôn rồi không?

Tô Lạc đúng thật đã đoán được một nửa sự thật.

Thất công tử sợ bị Tô Lạc truy vấn, nên nhanh chóng bỏ chạy. Nhưng cũng bởi vì vậy, mà hắn đã quên ban phần thưởng cho đội của Tô Lạc…

“Thật đáng tiếc…” Tử Nghiên thầm than một tiếng.

Phần thưởng của mỗi cửa đều vô cùng mê người, hơn nữa, càng lên cao thì phần thưởng càng tốt. Hiện tại, cửa này lại không có phần thưởng, thật sự là quá đáng tiếc.

Tô Lạc đáng thương còn không biết, phần thưởng của cửa thứ bảy này được gộp chung với cửa thứ tám…

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.