Tà Vương Truy Thê: Phế Tài Nghịch Thiên Tiểu Thư

Chương 419: Chương 419: Cửu tử nhất sinh (1)




“Hử? Đây là thứ gì?” Tô Lạc tò mò mà ngồi xổm xuống, tinh tế mà nhìn cục đá màu đỏ như lửa kia.

Bỗng nhiên, nàng cảm thấy đầu óc có chút choáng váng, tinh thần hoảng hốt.

Tô Lạc trong giây lát phục hồi tinh thần lại, lòng còn sợ hãi mà trừng mắt nhìn cục đá màu đỏ như lửa kia.

Bên trong cục đá tuyệt đối có cổ quái!

Vừa rồi nàng chỉ xem có một chút mà đã có cảm giác linh hồn tựa hồ bị hút lấy, dường như cả trái tim, cả tinh thần đều phải bị khống chế, quả thực khiến người ta phải sợ hãi.

Tô Lạc duỗi tay nhặt cục đá màu đỏ như lửa kia lên.

Bên trong cục đá mặc dù có cổ quái, nhưng dường như lại có một loại lực lượng thần bí nào đó.

Nàng thầm cảm thấy tảng đá này sẽ là kỳ ngộ của nàng.

“Lấy nhanh, không có thời gian.” Nam Cung Lưu Vân thấy Tô Lạc ngồi xổm trên mặt đất ngơ ngác, không khỏi ra tiếng nhắc nhở.

“Biết rồi.” Tô Lạc lúc này mới phục hồi tinh thần lại, nàng tùy tay đem bỏ cục đá màu đỏ kia vào không gian, tính toán tạm gác lại về sau sẽ nghiên cứu kỹ hơn, hiện giờ quan trọng nhất chính là chọn lựa bí kíp.

Nhưng mà, khi tầm mắt Tô Lạc nhìn về phía kệ sách lần thứ hai thì lại phát hiện những dãy kệ sách này cơ hồ đã biến mất hơn phân nửa, nàng chỉ tới kịp lấy ra một quyển, kệ sách liền hoàn toàn biến mất ở trước mặt nàng.

Thực sự là làm cho người ta không nói được lời nào, kệ sách biến mất, sương mù trong thạch thất cũng bắt đầu tiêu tán, lui bước, cuối cùng khôi phục một chút ánh sáng.

Lớp vỏ quả cầu trong suốt đang giam lỏng đám người kia ngày càng mỏng dần, cuối cùng có một tiếng vang nhỏ, quả cầu trong suốt liền nứt ra.

Lý Ngạo Thiên nhảy ra trước tiên, phi thẳng về phía cái kệ sách cuối cùng!

Kệ sách ở vách tường kia đã biến mất tới chỉ còn một tầng trên cùng… Cơ hồ trong chớp mắt cũng sẽ biến mất.

Ngay lúc thời điển tay Lý Ngạo Thiên vừa chạm vào, kệ sách bướng bỉnh mà biến mất sạch sẽ… Tất cả vách tường chung quanh đều khôi phục lại thành vách tường màu trắng.

Lý Ngạo Thiên nhìn đôi tay rỗng tuếch của mình, tức khắc tức giận đến mức gân xanh nổi lên, đập một quyền thật mạnh vào vách tường.

Vách tường thạch thất cũng không biết là làm từ vật liệu gì, quả thực vô cùng cứng rắn, Lý Ngạo Thiên bị văng ngược xuống đất.

Tức khắc, tay hắn liền chảy máu đầm đìa, mà vách tường lại không chút sứt mẻ.

Lý Ngạo Thiên quả thực tức giận đến phát điên!

Cặp mắt kia chứa đầy tơ máu cùng tức giận, đằng đằng sát khí mà trừng Tô Lạc!

Dựa vào cái gì mà nha đầu thúi này lại may mắn như vậy, mà hắn ngay cả một quyển bí kíp cùng không lấy được!

Lúc này, Bắc Thần Ảnh cũng đã thoát ra tới.

Hắn giống như Hoa Hồ Điệp uyển chuyển nhẹ nhàng mà bay về phía Tô Lạc, một đôi mắt trông mong mà nhìn Tô Lạc, đôi tay lôi kéo ống tay áo nàng, khẩu khí hơi làm nũng: “Tẩu tử, tẩu tử…”

Bộ dáng thiếu nhi kia, biểu tình làm nũng kia… Nhắm mắt lại cũng biết hắn muốn nói gì.

Đường đường hội trưởng đại nhân của Hiệp Hội Lính Đánh Thuê, có thể không hành động mất mặt như vậy hay không?

Tô Lạc bất đắc dĩ đỡ trán, tùy tay ném cho hắn một quyển bí kíp nhặt được.

Bắc Thần Ảnh vừa tiếp nhận, tức khắc cao hứng đến không tả được!

“Tẩu tử! Ta yêu ngươi muốn chết!” Tẩu tử đã có tâm lựa chọn cho hắn một quyển vô cùng phù hợp!

Ô ô… Thật là cao hứng, cao hứng quá có nên lấy thân này báo đáp không? Nam Cung Lưu Vân có tức giận hay không? Bắc Thần Ảnh trộm liếc mắt Nam Cung Lưu Vân một cái.

Nam Cung Lưu Vân nhíu lại mày kiếm, trực tiếp dùng cánh tay dài nhấc Bắc Thần Ảnh lên ném sang một bên như ném bao bố.

Chính là, Bắc Thần Ảnh có được bí kíp là sự thật!

Lam Tuyển cùng Ám Dạ Minh trong lòng đều thấy không công bằng.

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.