Tà Vương Truy Thê: Phế Tài Nghịch Thiên Tiểu Thư

Chương 294: Chương 294: Đánh Tới Cửa (11)




Băng, khắc hỏa.

Tô Lạc liên tiếp không ngừng đánh ra năm hỏa cầu, hỏa cầu uy vĩ xông lên, bao vậy các lưỡi dao băng ở giữa không trung, năng lượng cuồng bạo của nguyên tố băng và nguyên tố hỏa hòa vào nhau.

Cùng một cấp bậc, nguyên tố chẳng phân biệt mạnh yếu, nhưng thiên nhiên lại tương khắc. Lửa có thể hòa tan băng, thiên nhiên chính là vậy. Cho nên, trong liệt hỏa đốt cháy, dao băng nhanh chóng hóa thành bọt nước, lại biến thành khói nhẹ biến mất trong không khí.

Hỏa Cầu Thuật! Liễu Thừa Phong có chút khó có thể tin trừng mắt nhìn thiếu niên trước mắt, thần sắc trở nên rất cổ quái: “Ngươi là pháp sư hệ hỏa!” Hắn không phải phế vật, thật đúng là xem thường hắn!

“Đương nhiên, chuyên môn khắc ngươi, pháp sư hệ băng, thế nào, sợ sao?” Tô Lạc khóe cười lạnh, Hỏa Cầu Thuật liên tiếp không ngừng công kích Liễu Thừa Phong.

Ngay từ đầu bởi vì mới lạ, hỏa cầu của nàng rất nhỏ, hơn nữa còn luống cuống tay chân, nhưng chiến đấu càng lâu, Tô Lạc càng thuận buồm xuôi gió, thủ pháp cũng càng thêm linh động.

Liễu Thừa Phong bị Tô Lạc đánh trở tay không kịp, liên tục lui về phía sau, nhưng mà hắn là cấp ba đã lâu, vốn là đỉnh cấp ba, Băng Nhận Thuật so với Tô Lạc đương nhiên phải mạnh hơn một ít.

Chờ Liễu Thừa Phong phục hồi tinh thần lại, liền liên tiếp không ngừng phóng dao băng về phía Tô Lạc.

Năm lưỡi, mười lưỡi, hai mươi lưỡi…

Liễu Thừa Phong thấy Băng Nhận Thuật không có hiệu quả với Tô Lạc, trong mắt hiện lên âm độc, bỗng nhiên, hắn chấp tay hành lễ, trong miệng lẩm bẩm, cuối cùng, hét lớn một tiếng: “Đại Cầu Tuyết Thuật!”

Tức khắc, lòng bàn tay của Liễu Thừa Phong tỏa sáng hừng hực, một quả cầu tuyết thật to đột nhiên hiện ra, ném thẳng về phía Tô Lạc!

Quả cầu tuyết to vô cùng, trên bề mặt như có ánh sáng lóe lên, cực kỳ loá mắt, làm người cơ hồ không mở mắt ra được, mang theo hàn ý lạnh đến tận xương, có thể tưởng tượng đến một chưởng này mạnh đến bao nhiêu! Nhưng một khi bị nghiền áp, khẳng định thi cốt vô tồn!

Đại Cầu Tuyết Thuật cần rất nhiều linh lực, sau khi Liễu Thừa Phong phát ra một chưởng này, linh lực trong cơ thể đã sắp khô kiệt, nhưng hắn không hối hận chút nào, bởi vì hắn rất tin Đại Cầu Tuyết Thuật sẽ lấy ưu thế tuyệt đối nghiền áp đối phương, áp đối phương thành bánh nhân thịt.

Tô Lạc chấn động trong lòng.

Thực hiển nhiên tiểu hỏa cầu không thể ngăn cản Đại Cầu Tuyết Thuật! Mà nàng hiện tại căn bản không thể ủ ra Hỏa Cầu Thuật lớn như vậy!

Chẳng lẽ cứ như vậy nhận thua sao?

Đương nhiên không! Tô Lạc khi nào nhận thua chứ?

Nguyên tố hỏa chỉ là một phần thực lực của nàng, át chủ bài số một Đại Hư Không Thủ Ấn còn chưa ra, ai thắng ai thua còn không biết đâu!

Ngay lúc quả cầu tuyết mang theo khí thế lôi đình vạn quân bay đến chỗ Tô Lạc thì Tô Lạc lặng yên không một tiếng động thủ thế Đại Hư Không Thủ Ấn.

Khi Tô Lạc thăng cấp đến cấp ba, dấu tay to cỡ trái bóng đã to lên gấp mười lần.

Bàn tay to màu đen từ trên trời bay tới, đen nghìn nghịt áp chế quả cầu tuyết lớn trên không, đánh xuống thật mạnh!

Trong lúc nhất thời, màu đen và màu trắng chạm vào nhau, năng lượng trong nháy mắt cuồng bạo, Đại Hư Không Thủ Ấn tức khắc hóa thành hư vô, mà quả cầu tuyết lớn cũng biến thành một đống tuyết trong trận tranh đấu này, thưa thớt rơi xuống trên mặt đất.

Thủ Ấn! Lại đột nhiên xuất hiện một thủ ấn! Tiểu tử thúi này còn giữ chiêu thức ấy.

Chẳng lẽ dấu tay vừa rồi chính là Đại Hư Không Thủ Ấn? Hẳn là không phải, Đại Hư Không Thủ Ấn chính là tuyệt học, ngay cả hắn cũng chỉ nghe thấy chứ chưa từng chân chính gặp qua, tiểu tử thúi này sao có thể biết?

Chỉ là, thần sắc của Liễu Phách Thiên vẫn rất ngưng trọng, bởi vì hắn phát hiện hắn có chút nhìn không thấu thiếu niên này.

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.