Tà Vương Truy Thê: Phế Tài Nghịch Thiên Tiểu Thư

Chương 372: Chương 372: Dao Trì Tiên Tử (4)




Không đợi Nam Cung Lưu Vân trả lời, nàng lại xoay sang nói cười với Tô Lạc: “Tô cô nương, Nam Cung chính là như vậy. Trước đây chiếu cố không chu toàn, ngươi đừng để ý nhé.”

Một bộ dáng nữ chủ nhân.

Tô Lạc không chút để ý mà liếc mắt nhìn Nam Cung Lưu Vân, khóe miệng giương lên một nụ cười trào phúng.

Cách đây không lâu, nam nhân này còn khăng khăng nắm tay mình đi diễu võ dương oai trước mặt mọi người, một bộ dáng yêu thích giống như bảo vật nâng niu trong tay Hiện tại, nàng lại giống như kẻ dư thừa, không, không phải giống như mà vốn dĩ là dư thừa.

Chẳng lẽ nàng chính là người thay thế khi Dao Trì tiên tử không có mặt, khiến hắn bớt cô đơn, lạnh lẽo, trống vắng sao?

Dù Tô Lạc nhìn Nam Cung Lưu Vân châm chọc, nhưng hắn lại bủn xỉn đến mức một cái liếc mắt cũng không cho nàng, trực tiếp xem nàng như không tồn tại.

Nam nhân thật đúng là thứ dễ thay lòng đổi dạ! Trong lòng Tô Lạc chua xót, quay đầu nhìn phong cảnh bên ngoài.

Bắc Thần Ảnh thừa biết trên mặt Lý Dao Dao ôn nhu hòa nhã nhưng nội tâm lại thâm sâu vô cùng. Hắn thấy Tô Lạc bên này thay đổi bất thường, đang muốn nói gì đó thì bị Tô Lạc cướp lời.

Tô Lạc cười nói: “Tại sao phải trách móc? Dao Trì tiên tử nghĩ nhiều rồi.”

Tô Lạc thừa nhận địa vị nữ chủ nhân trên du thuyền này của Nam Cung Lưu Vân.

Nàng có thể có vô số lời nói làm Dao Trì tiên tử muốn xuống đài cũng không được, nhưng… có đáng không?

Tên nam nhân kia trong lòng từ đầu chí cuối chỉ có Dao Trì tiên tử, không có thời khắc nào là không che chở nàng ta. Bản thân dựa vào cái gì cạnh tranh vớiDao Trì tiên tử? Lại có cái gì đáng giá để cạnh tranh? Tranh được sao? Còn chưa tính tranh được thì có tác dụng gì?

Tô Lạc lại không đoán được, mặt Nam Cung Lưu Vân trong nháy mắt như ngưng kết hàn băng, đôi mắt phượng tựa sông băng ngàn năm, lộ ra ánh sáng sắc bén, tản mát sự lạnh lẽo.

Dao Trì tiên tử có vẻ không phát hiện ra, cười nói với Tô Lạc: “Phải rồi, Tô cô nương cũng tới đây câu Tử Kinh Ngư?”

“Tới để thử xem.” Tô Lạc không mặn không nhạt nói.

Dao Trì tiên tử thấy thần sắc Tô Lạc buồn bã, vừa cười vừa khuyên giải: “Tô cô nương không cần buồn, Tử Kinh Ngư xưa nay khó câu, huống chi ngươi vốn là… Cho nên câu không được là bình thường. Ta tới đây lần đầu tiên lúc năm tuổi, cũng chưa câu được con nào. Ngươi thật sự không cần buồn đâu.”

Lời vừa nói ra, thần sắc mọi người so với lúc trước còn quái dị hơn.

Trong khi Dao Trì tiên tử đắm chìm trong việc khiến Tô Lạc tự động bỏ đi và đả kích nàng, nàng ta lại không hề phát giác có gì đó khác thường. Nàng ta vẫn tươi cười sáng lạn như hoa nở.

Trong mắt Tô Lạc lại hiện lên một tia châm chọc.

Tâm trí Dao Trì tiên tử đang rối loạn.

Cái gọi là quá chú ý việc gì thì tâm sẽ loạn. Công chúa nhỏ thanh cao của Dao Trì cung vì Nam Cung Lưu Vân, tranh giành điên cuồng tới mức vũ nhục bản thân. Đây xem như là đang tự làm khó dễ bản thân

Ý tứ mà nàng ta muốn nói lại thôi, trong lòng tất cả mọi người đều rõ ràng. Chỉ tiếc là tin tức của nàng ta quá lạc hậu, không hề biết lúc này mình đã là cấp ba, không còn phải phế nhân nữa.

Nàng ta lấy thực lực lúc năm tuổi so sánh với mình. Thật sự là xem trọng mình quá rồi.

Đôi mắt của Tô Lạc trong trẻo trắng đen rõ ràng, đến nỗi có thể nhìn thấy đáy, tầm mắt hướng thẳng đến mặt Dao Trì tiên tử, khóe mắt nhếch lên, miệng hơi giương lên, không chút để ý mà nói: “Dao Trì tiên tử không cần khuyên ta. Ta sao lại có cảm giác ngươi càng an ủi thì ta càng thấy thương tâm vậy?”

Dao Trì tiên tử tự cho là lời mình khuyên giải an ủi rất thâm sâu. Nếu là người có tố chất hơi kém chút thì không phải nghe xong sẽ rất buồn sao?

Nhưng câu nói này đối với Tô Lạc như là thọc trúng tổ ong vò vẽ. Chỉ thấy thần sắc Dao Trì tiên tử ngạc nhiên, giữa cặp mắt to trong vắt nháy mắt đã ngập một tầng nước, bộ dáng bị tổn thương nghiêm trọng.

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.