Tà Vương Truy Thê: Phế Tài Nghịch Thiên Tiểu Thư

Chương 374: Chương 374: Dao Trì Tiên Tử (6)




Tô Lạc muốn rút tay ra nhưng hắn lại nắm càng chặt. Cho dù nàng dùng sức như thế nào, ở trước mặt hắn đều như kiến càng lay cổ thụ, không có cách nào mảy may lay động hắn.

Đối diện với cặp mắt thống khổ của Dao Trì tiên tử, Nam Cung Lưu Vân lại không có chút thương tiếc nào, sóng mắt bình tĩnh ẩn dấu nét sắc bén như diều hâu, hắn kiên định mà tuyên bố: “Nhìn cho thật kỹ nàng đi. Nàng chính là Tấn Vương phi, ngoài nàng ra không có bất kì ai khác nữa.”

“Bùm!” Dao Trì tiên tử chỉ cảm thấy đầu mình hoàn toàn nổ tung, máu chảy ngược, sau gáy choáng váng từng đợt.

Vừa rồi còn rất tốt, tại sao lập tức tình thế biến chuyển bất ngờ vậy? Rốt cuộc đã xảy ra vấn đề ở đâu?

Nước mắt Dao Trì tiên tử rơi như mưa, điềm đạm đáng thương: “Tam sư huynh… Sao ngươi có thể làm như vậy?”

Lý Ngạo Thiên đỡ lấy Dao Trì tiên tử đang lung lay sắp đổ, sắc mặt khó coi đến cực điểm. Ánh mắt hắn lạnh lùng quét về phía Nam Cung Lưu Vân.

“Nam Cung Lưu Vân, ngươi còn nhớ rõ ngươi đã hứa hẹn với Dao Trì cung gì không?”

“Cũng không dám quên.” Ánh mắt Nam Cung Lưu Vân sắc bén thâm thúy, môi đỏ đạm mạc nhếch lên.

“Nếu không quên, tại sao ngươi còn dám đối xử với Dao Dao như thế?” Lý Ngạo Thiên tức giận quát lớn: “Ngươi có biết Dao Dao vì ngươi, trả giá lớn đến thế nào không? Vậy mà ngươi lại có thể vong ân phụ nghĩa? Lương tâm ngươi có phải bị chó ăn mất rồi không?”

Đôi mắt Nam Cung Lưu Vân lặng lẽ mà thâm thúy, chầm chậm, lười nhác nói ra một câu: “Chẳng lẽ ngươi cảm thấy bổn vương nên lấy thân báo đáp để đền ân?”

“Ngươi…” Lý Ngạo Thiên tức khắc nghẹn họng.

Muốn người ngạo mạn như Nam Cung Lưu Vân dùng cách như vậy để báo ân, còn không bằng dứt khoát giết hắn đi.

Nam Cung Lưu Vân nhàn nhạt nhìn Dao Trì tiên tử liếc mắt một cái: “Dao Dao, nếu sau này ngươi cứ ngoan ngoãn, thì ngươi vẫn như cũ là muội muội của Nam Cung Lưu Vân này, bằng không…”

Bằng không sẽ ra sao, tất cả mọi người đều rõ ràng.

“Tam sư huynh… Không cần…” Trong đôi mắt xinh đẹp của Dao Trì tiên tử, hai giọt nước mắt lăn xuống, giọng nàng réo rắt thảm thiết, ngước mắt nhìn Nam Cung Lưu Vân.

Hắn cự tuyệt rất dứt khoát, căn bản không cho nàng bất cứ cơ hội vọng tưởng nào.

Nàng không cần!

Nàng từ nhỏ đã xác định ý trung nhân là hắn. Những năm gần đây vẫn luôn trông ngóng hắn tới hỏi cưới nàng. Không ngờ có một ngày, hắn lại nói hắn muốn thành thân với người khác, không phải nàng… Nàng không chấp nhận, kiên quyết không chấp nhận!

“Vì cài gì… Vì cái gì vừa rồi còn tốt đẹp, đột nhiên liền biến thành như bây giờ? Có phải tại vì Nhị ca không? Ta có thể xin lỗi. Tô cô nương, ta xin lỗi người, Nhị ca ta là kẻ vô tâm, chỉ là hắn khó chịu nên mới làm như vậy. Ngươi tha thứ cho chúng ta được không…”

Dao Trì tiên tử cao ngạo như vậy, giờ phút này lại đem tự tôn ném trên mặt đất, tùy ý để Nam Cung Lưu Vân giẫm đạp. Nàng thậm chí hướng Tô Lạc nhận sai, xin lỗi.

Tô Lạc bị chuyển biến quá lớn này làm cho có chút mê mang.

Thằng nhãi Nam Cung Lưu Vân này vừa rồi còn giả bộ cùng Dao Trì tiên tử thân mật, khăng khít, người khác không cách nào chen chân vào. Bây giờ trở mặt, phân rõ giới hạn với nàng, thật đúng là tâm tình biến đổi thất thường, không biết đường đâu mà đoán!

Nam Cung Lưu Vân nhìn Dao Trì tiên tử, than một tiếng: “Dao Dao, ngươi thật muốn biết lý do? Cho dù đáp án sẽ khiến ngươi tổn thương?”

Đôi mắt phượng của Nam Cung Lưu Vân cười như không cười, khóe miệng như cũ nhếch lên, một vẻ nhàn nhã, hoàn toàn giống như kẻ đứng ngoài cuộc.

Dao Trì tiên tử run rẩy cả người, ngẫm nghĩ, cuối cùng vẫn là yên lặng gật đầu: “Đúng vậy, cho dù chết, Lý Dao Dao ta cũng muốn chết một cách rõ ràng.”

Nam Cung Lưu Vân vốn xưa nay không phải là kẻ thương hoa tiếc ngọc, chỉ thấy hắn chậm rãi mở miệng, có một loại khí chất tôn quý mà người khác không với tới được.

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.