Tà Vương Truy Thê: Phế Tài Nghịch Thiên Tiểu Thư

Chương 377: Chương 377: Dao Trì Tiên Tử (9)




Lam Tuyển cười cười, gật đầu: “Ha ha, vừa rồi chân mày tẩu tử tổng cộng nhíu lại bảy lần, cười lạnh năm lần, siết chặt nắm tay ba lần… Nhị ca, có phải nên cho chút lợi ích không?”

Nam Cung Lưu Vân từ trong lòng ngực lấy ra một khối tinh thạch, ném về hướng Lam Tuyển, khóe miệng ẩn ẩn một nụ cười nhạt, môi đỏ như huyết sắc: “Làm không tồi.”

Lam Tuyển cười hì hì tiếp nhận khối tinh thạch màu xanh lá kia, đắc ý giơ lên khoe với Bắc Thần Ảnh. Bắc Thần Ảnh nhào đến, hai tên nhóc ấu trĩ tức khắc đánh đấm hóa thành một đống hỗn độn.

Tô Lạc nghe bọn họ nói chuyện, không khỏi có chút tức giận.

Hay thật, hóa ra mấy người này thế nhưng đều biết rõ sự thật, cũng chỉ có mình nàng không hay!

Hại nội tâm nàng rối rắm nửa ngày!

Tô Lạc thở phì phì trừng mắt nhìn Nam Cung Lưu Vân, liếc mắt một cái. Ai ngờ thằng nhãi ấy còn rất vô tội giơ hai tay lên: “Cái này không thể trách bổn vương. Bổn vương trước kia không phải đã nói vô số lần với ngươi, vị trí Tấn Vương phi chỉ có mình ngươi được phép ngồi, ai kêu ngươi trước giờ đều không tin?”

Tô Lạc không khỏi trừng mắt: “Làm như ta rất ham muốn cái vị trí Tấn Vương phi kia vậy, ngươi thích cho ai thì cho.”

Bắc Thần Ảnh và Lam Tuyển lập tức cười lớn, giương nắm tay cổ vũ Nam Cung Lưu Vân: “Nhị ca, cách mạng chưa thành công, xem ra ngươi còn cần nỗ lực nhiều.”

Nam Cung Lưu Vân cưng chiều xoa đầu nhỏ của Tô Lạc, khóc không được mà cười cũng không xong.

Nha đầu này thật đúng là khó hầu hạ. Hắn làm đến mức này rồi, còn không hài lòng?

Kỳ thật, hắn và Lý Dao Dao từ nhỏ lớn lên cùng nhau, là ngươi không giống cây cỏ, sao có thể nói một chút tình cảm cũng không có?

Chẳng qua nếu nàng và Lạc nha đầu không có cách nào có thể cùng nhau tồn tại, hắn chỉ có thể đưa ra lựa chọn.

Có điều, chuyện sau này… Ánh mắt Nam Cung Lưu Vân sâu thẳm, nhìn hướng ra mặt biển xa xa.

Sau này, buộc hắn phải chú ý an nguy của Lạc nha đầu.

Trong lúc nói nói cười cười, du thuyền đã cách Tử Ngư Điện không xa rồi, ngước mắt nhìn lên, có thể rõ ràng nhìn thấy tòa cung điện có hình dạng Tử Kinh Ngư đang bay trên mặt biển.

Càng đến gần, càng phát hiện tòa Tử Ngư Điện này quả thực lớn đến không ngờ.

Tô Lạc khó có thể ước đoán nó rộng bao nhiêu.

Nhưng vào lúc này, bỗng nhiên, bên cạnh du thuyền của Nam Cung Lưu Vân xuất hiện một du thuyền xa hoa khác, tốc độ siêu việt, đang lướt như bay, lao về phía trước.

“Chết tiệt!” Lam Tuyển trực tiếp chửi thề một tiếng.

“Đó là du thuyền của Thái tử.” Bắc Thần Ảnh hừ lạnh một tiếng.

“Chẳng lẽ là… Lý Ngạo Thiên?” Ám Dạ Minh trầm ngâm nửa kín nửa mở nói.

“Tất nhiên là Lý Ngạo Thiên. Lý gia xưa nay lấy pháp thuật hệ phong làm chủ đạo, về phương diện tốc độ từ trước đến nay đều đứng đầu. Có thể vượt qua du thuyền của chúng ta chỉ có hắn thôi.” Lam Tuyển lạnh lùng tiếp lời.

Không ngờ Lý Ngạo Thiên là một người thật thú vị, vốn còn tưởng rằng bọn họ từ bỏ việc đi đến Tử Ngư Điện rồi. Ai biết vừa quay đầu đã thuần phục Thái tử.

Ám Dạ Minh không có ý tốt liếc mắt với Nam Cung Lưu Vân, nhướng mày cười nói: “Chẳng lẽ ngươi một chút cũng không ngại Dao Trì cung thay đổi, đi nâng đỡ Thái tử sao?”

Ánh mắt Nam Cung Lưu Vân lạnh băng: “Ngươi cảm thấy… hắn được trợ giúp thì sẽ lên được sao?”

Một câu nhàn nhạt, lại nói ra hết tự tin vô tận của Nam Cung Lưu Vân.

Bắc Thần Ảnh cười, gật đầu: “Đúng vậy, cũng không nghĩ xem đức hạnh của Nam Cung Lưu Tuyệt như thế nào. Lý gia xưa nay thanh cao, coi trọng hắn mới là lạ.”

Tô Lạc lại yên lặng, lùi sang một bên.

Kỳ thật, Dao Trì tiên tử có một câu nói rất đúng. Nếu không phải có sự xuất hiện của nàng, quan hệ giữa Nam Cung Lưu Vân và Lý gia sẽ không thay đổi nhanh chóng như vậy.

Nam Cung Lưu Vân lại giữ chặt Tô Lạc, thuận tay kéo ôm nàng vào lòng, tươi cười quyến rũ, hoa lệ: “Tiểu nha đầu chạy đi đâu?”

“Ai chạy? Chỉ là muốn lùi lại hít thở không khí thôi.” Tô Lạc sống chết không thừa nhận.

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.