Tà Vương Truy Thê: Phế Tài Nghịch Thiên Tiểu Thư

Chương 242: Chương 242: Đào Vong Giữa Phố Sá Sầm Uất (1)




Tiểu Thần Long có chút đáng thương bẹp bẹp cái miệng nhỏ, nó cũng không hiểu tại sao.

Rõ ràng nó muốn phun lửa, ai biết sao tự nhiên lại phun ra nước chứ? Tưởng khống chế được nhưng sao lại không khống chế được…

“Thần thú! Đây là thần thú! Tuyệt đối là thần thú!” Bỗng nhiên, tên lùn như đã phát hiện ra bí mật lớn lao vô cùng, hưng phấn la to lên, bỗng nhiên, hắn lại trở nên lạnh lùng trừng mắt nhìn Tô Lạc: “Một khi đã như vậy, vậy cho ngươi sống lâu thêm một ngày nữa!”

Bởi vì bỗng nhiên lại xuất hiện thần thú, tên lùn không nắm chắc có thể giết chết đối phương trong tình huống này, thả ra còn có thể cướp được thần thú, cho nên, phương pháp ổn thỏa nhất chính là mang tin tức về thỉnh chủ thượng xử lý.

Nếu chủ thượng biết có một con thần thú chắc chắn sẽ vô cùng vui vẻ! Tên lùn hưng phấn vô cùng.

Tên lùn vừa dứt lời, thân thể đã như mũi tên rời khỏi cung, bay nhanh về phía trước.

“Tuyệt đối không thể để hắn chạy mất, bằng không hậu hoạn vô cùng!” Tô Lạc trong lòng hiện lên bất an. Đối phương đã biết đến sự tồn tại của Tiểu Thần Long, nếu tin tức này truyền ra ngoài, sẽ gây ra phiền toái rất lớn cho mình, sau này nàng cũng đừng mong có ngày nào bình yên.

Nghĩ đến đây, sát khí trong mắt Tô Lạc hiện lên, toát ra hàn băng lạnh giá.

“Bộp!” Tốc độ của Tô Lạc đạt đến cực hạn, ném dao thẳng vào lưng tên lùn. Muốn dùng một chiêu giết chết hắn.

Nhưng chênh lệch cấp bậc ở thời điểm này hiện ra rất rõ ràng.

Tên lùn như thấy được sau lưng mình có cái gì, thân thể nhanh chóng nghiêng về bên trái, dễ dàng né qua một chiêu này, con dao keng một tiếng rơi xuống mặt đất.

Tên lùn lấy lại tinh thần, khinh bỉ: “Muốn giết lão tử? Kiếp sau đi! Ha ha ha…”

Lời vừa dứt, hắn còn chưa kịp xoay người tiếp tục bỏ trốn thì bỗng nhiên, một tia sét từ trên trời đánh thẳng xuống, đánh chính xác ngay vào đầu hắn!

Trong nháy mắt, tên lùn giống như bị cố định tại chỗ, thân thể cứng đờ như cọc gỗ.

Lẽ ra tên lùn sẽ không bị gì, nhưng ai kêu hắn lúc trước bị Tiểu Thần Long phun nước cho ướt nhẹp chứ. Lúc này toàn thân trên dưới hắn đều ướt dầm dề, cho nên ngay khi bị sét đánh, hắn giống như một cái cột thu lôi, cả người không ngừng run rẩy, lại còn có khói nhẹ bay lên.

“Tốt! Quá tuyệt vời, mau tiếp tục, tiếp tục phóng!” Tô Lạc vốn còn lo lắng, thấy vậy tức khắc kích động, thúc giục Tiểu Thần Long cố lên.

Đúng vậy, vừa rồi tia sét kia là do Tiểu Thần Long thay mặt ông trời trừng phạt tên lùn.

Thật ra, Tiểu Thần Long nghe Tô Lạc nói là phải phun lửa, ai biết nó không thể tự khống chế được. lại không cẩn thận phóng sấm sét chứ?

Không phải nó vẫn chỉ là rồng con sao, trẻ con loài người còn không khống chế được đại tiểu tiện đó, nó phun sai nguyên tố cũng thực bình thường.

Lẽ ra nó còn đang tự trách, ai ngờ lại chó ngáp phải ruồi làm sét đánh tên lùn một phát, đúng là may mắn.

Mắt thấy người xấu miệng sùi bọt mép toàn thân run rẩy, Tiểu Thần Long hưng phấn cực kỳ, nó bắt đầu phun nguyên tố liên miên.

Trong chốc lát phun nước, sau đó lại là lửa, sau đó lại tới sấm sét!

Chỉ thấy bùm bùm, ánh lửa văng khắp nơi, liên miên không dứt.

Mà lúc này tên lùn như bị động kinh, toàn thân không kiềm được run rẩy, bọt mép trong miệng phun ra bên ngoài, tóc dựng thẳng hết lên trời, toàn thân cháy đen như cục than, dường nhận không ra bộ dáng sẵn có.

Hôm nay tên lùn cũng coi như là trúng phải vận xui tám đời nên mới đổ máu, hắn đuổi giết ai không đuổi, cố tình muốn đắc tội Tô Lạc, đắc tội Tô Lạc còn chưa tính, cố tình chọc trúng Tiểu Thần Long, cho nên bi kịch cứ thế mà tiếp diễn.

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.