Tà Vương Truy Thê: Phế Tài Nghịch Thiên Tiểu Thư

Chương 161: Chương 161: Điên Cuồng Cuối Cùng (3)




Tô Vãn càng nghĩ càng giận, càng nghĩ càng hận, hận đến mức nàng nghiến răng nghiến lợi, dường như muốn lột da tróc gân, ngàn đao dày xéo Tô Lạc.

“Bây giờ phải làm sao đây? Chẳng lẽ trơ mắt nhìn Tô Lạc sống dễ chịu ư? Chúng ta cứ phải chịu uất ức, khinh bỉ như vậy sao?” Tô Vãn rất không cam tâm.

Muốn nàng nhìn Tô Lạc sống tốt, còn không bằng kêu nàng đi chết.

Liễu Nhược Hoa cau mày, suy tư một lúc lâu, bỗng nhiên, nàng chợt nảy ra một ý kiến trong đầu, búng tay một cái: “Có rồi!”

“Cái gì?” Tô Vãn tựa sát vào, biểu cảm chờ mong và chuyên chú.

Ánh mắt Liễu Nhược Hoa chứa đầy ác độc tàn nhẫn: “Việc này tuy rằng có thể làm Tô Lạc chết không có chỗ chôn, nhưng có liên quan đến lương tâm, ta sợ ngươi không dám làm.”

Tô Vãn âm lãnh cười nói: “Có liên quan đến lương tâm thì sao? Nàng Tô Lạc làm việc nào không cắn rứt lương tâm? Mau nói!”

“Vậy được, đưa tai lại đây.” Liễu Nhược Hoa huyên thuyên thì thầm bên tai Tô Vãn.

“Này… Có phải là quá…” Trên mặt Tô Vãn hiện lên chần chờ, dường như có chút do dự.

“Lòng dạ đàn bà! Nếu cái này ngươi cũng không dám làm, thù kia ngươi cũng đừng mong báo!” Liễu Nhược Hoa cười lạnh liên tục, còn dùng cả phép khích tướng.

Thực hiển nhiên phép khích tướng vô cùng hữu dụng với Tô Vãn.

Sau khi nghe xong lời này, thần sắc Tô Vãn rất nghiêm túc, bỗng nhiên nàng trịnh trọng gật đầu: “Được! Làm theo lời ngươi!”

Tô Lạc, ngươi bất nhân ta bất nghĩa, nếu ngươi dám đối xử với ta như thế, cũng đừng trách ta tàn nhẫn độc ác!

Tô Lạc đáng thương lúc này hoàn toàn không biết đã bị hai nữ nhân nhớ thương tính kế.

Lại nói Tô Lạc.

Mắt thấy Tô Vãn mang theo một đám người hùng hổ rời đi, đến giờ khắc này Lục La mới thật sự thở dài nhẹ nhõm một hơi.

Nàng vừa kích động vừa chua xót kéo ống tay áo của Tô Lạc, khẩn cầu một cách cực kì đáng thương: “Tiểu thư! Lần này thật là quá mạo hiểm, ngài tới quả thực quá đúng lúc, bằng không nô tỳ thật không dám tưởng tượng hậu quả sẽ ra sao! Sau này ngài đừng đi ra ngoài nữa được không? Trái tim của nô tỳ còn đang đập liên hồi vì kinh ngạc đây nè.”

Tô Lạc gõ cái trán của nàng một cái, chậm rãi cười nói: “Ngươi nhát gan.”

“Tiểu thư…” Tô Lạc đi ra ngoài, Lục La đáng thương đi theo sau nàng, năn nỉ cầu xin.

“Yên tâm đi, tiểu thư nhà ngươi tạm thời sẽ không ra ngoài.” Tô Lạc thực tùy ý ngồi trên ghế nằm, thích ý híp mắt phơi nắng.

Tạm thời sẽ không ra ngoài, nói theo nghĩa khác là sau này… khuôn mặt nhỏ của Lục La nhăn lại, biểu tình hết sức bất đắc dĩ, nhưng lại không còn cách nào khác.

Từ khi tỉnh dậy sau lần hôn mê đó, tiểu thư hình như đã thay đổi thành người khác, trở nên hoạt bát rộng rãi, tràn đầy tự tin, hơn nữa rất có suy nghĩ riêng,

Nhưng mà như vậy càng tốt, trong quá khứ, hai chủ tớ luôn bị người khác ức hiếp, nhưng là hiện tại lại rất dễ dàng ức hiếp ngược lại người ta!

Tô Lạc híp mắt, đầu óc lại không kiềm được hồi tưởng lại mũi tên bay về phía nàng ngày đó.

Là ngươi sao? Dao Trì tiên tử?

Bên môi Tô Lạc gợi lên độ cong châm chọc, đáy mắt nổi lên ánh sáng phức tạp, nghĩa là nàng đang hưng phấn, tìm được mục tiêu nên mới hưng phấn.

Thù đuổi giết, một lần lại một lần, nàng Tô Lạc cả đời không quên!

Nàng chắc chắn sẽ trả lại gấp trăm lần.

Tô Lạc nhắm mắt lại, linh hồn lại sớm đã chạy vào trong không gian.

Gần đây, Tô Lạc phát hiện không gian có một lợi ích kì diệu khác, phát hiện này quả thực khiến nàng cực kỳ vui mừng.

Thì ra khi nàng đang ngủ, linh hồn sẽ tự động tiến vào không gian tu luyện võ công, nàng thử tu luyện cuốn Đại Hư Không Thủ Ấn mà Thần Long đại nhân ném cho nàng, tuy rằng chỉ mới bảy ngày, nhưng hiệu quả rất khả quan.

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.