Tà Vương Truy Thê: Phế Tài Nghịch Thiên Tiểu Thư

Chương 184: Chương 184: Giằng Co Tại Chỗ (1)




Mạc tiên sinh hít sâu một hơi, áp chế sự sợ hãi tự nhiên xuất hiện. Hắn ngước mắt, tầm mắt thật sâu rơi vào người Tô Lạc, nhẹ giọng nói: “Tô Tứ tiểu thư, ngươi không cần giảo biện nữa, vô dụng.”

“Vậy nghĩa là ngươi thừa nhận chính mắt nhìn thấy ta?” Tô Lạc cười nhạt, không hề chớp mắt nhìn chằm chằm hắn.

“Tô Tứ tiểu thư hà tất lại phải tự rước lấy nhục nhã chứ? Ngày đó nếu không phải tận mắt nhìn thấy, tiểu nhân sao lại dám chỉ chứng ngài?” Thần sắc Mạc tiên sinh vô cùng đau đớn.

Tô Lạc bỗng nhiên cười, cười giống như hoa quỳnh chợt nở rộ, đẹp đẽ không gì sánh được.

“Vậy ta trong miệng ngươi ngày đó mang theo áo choàng hay là để mặt thật?” Tô Lạc cười như không cười hỏi hắn.

Nàng không có làm, đương nhiên không sợ giằng co.

Hỏi càng sâu, sơ hở của đối phương mới có thể lộ ra nhiều.

Bởi vì chứng cứ là do ngụy tạo, rốt cuộc không phải thật, nên căn bản không cần phải cân nhắc. Đây cũng là nguyên nhân mà nàng vẫn không hề sợ hãi dù phải đứng trước mặt bao người.

Mang theo áo choàng hay là để mặt thật? Mạc tiên sinh do dự, chi tiết này thật ra rất khó trả lời.

Mạc tiên sinh trộm nhìn Triệu ma ma, Triệu ma ma đứng ở phía sau Tô phu nhân, trên mặt nàng không có thay đổi gì, lại hơi hơi gật đầu.

Mạc tiên sinh được nhắc nhở xong, lại bắt đầu nói lời lẽ chính đáng: “Ngày đó Tô Tứ tiểu thư không che đậy gì cả, trực tiếp tới, nhưng có yêu cầu tiểu nhân không được truyền việc này ra ngoài.”

“Tốt, coi như Tô Lạc ta ngu xuẩn như lợn, làm chuyện xấu không biết che lấp, còn vô ý ký luôn cả tên. Như vậy bây giờ ta hỏi ngươi, ngày đó khi ngươi thấy ta, trên người ta có mùi hoa lài hay mùi hoa thược dược?” Tô Lạc cười nhạt.

Đôi mắt trắng đen rõ ràng kia của nàng nhìn chăm chú vào Mạc tiên sinh, đáy mắt như giếng cổ không gợn sóng, khí thế khiếp người, khiến người không dám nhìn thẳng.

Hoa lài hay là hoa thược dược?

Cái này thì Mạc tiên sinh thật đúng là nhớ rõ, trên người vị cô nương ngày đó tới có mùi hoa lài như có như không, hương vị kia thật lâu không tiêu tan, cho nên ấn tượng của hắn tương đối khắc sâu.

Nhưng bây giờ phải trả lời như thế nào? Hoa thược dược sao?

Mạc tiên sinh trong lúc vô ý ngước mắt, nhìn thẳng vào đôi mắt tựa như đang chế nhạo kia của Tô Lạc, lập tức có chút phản ứng không kịp.

Cứ việc hắn là quản sự của Hiệp Hội Lính Đánh Thuê, đã sớm gặp qua việc đời, nhưng không biết vì sao, ở trước mặt Tô Lạc, nội tâm của hắn lại không tự giác tỏa ra một loại khủng hoảng và sợ hãi xưa nay chưa từng có.

Rõ ràng nha đầu này chỉ là bao cỏ phế vật, sao lúc nào cũng có thể hỏi những câu hỏi khó trả lời như vậy, thiếu chút nữa là lòi đuôi chứ?

Mạc tiên sinh xoa mồ hôi lạnh trên trán, không biết nên trả lời ra sao.

Lúc này, Tô Khê quá tức giận, căm tức nhìn Tô Lạc, nói: “Tứ muội muội thật buồn cười, chỉ bằng ngươi, ngươi mua nổi phấn mặt, phấn hoa sao? Còn dùng hương thơm nữa chứ, thật là buồn cười!”

Lời này vừa lúc nhắc nhở Mạc tiên sinh, chỉ thấy khóe miệng của hắn cứng đờ: “Tô Tứ tiểu thư, vấn đề này, tiểu nhân chỉ sợ khó có thể đáp lại, bởi vì khi cách nhiều ngày, tiểu nhân thật sự không nhớ rõ ngày đó tứ tiểu thư có dùng hương phấn hay không.”

Mạc tiên sinh phản ứng rất nhanh, không rơi vào cái bẫy thứ nhất của mình.

Nhưng có thể tránh được cái thứ nhất, cái thứ hai xem hắn còn né như thế nào.

Tô Lạc không chút để ý liếc Tô Khê một cái, lại hướng tầm mắt đến chỗ Mạc tiên sinh đang chảy mồ hôi ròng ròng kia.

“Ngũ muội nói không sai, ta là một thứ nữ ngay cả hương phấn cũng không mua nổi, sao lại có vàng đi Hiệp Hội Lính Đánh Thuê tuyên bố nhiệm vụ chứ? Đúng rồi, Mạc tiên sinh, nhiệm vụ kia tốn không ít vàng đúng không?” Tô Lạc bình tĩnh không gợn sóng, khóe miệng hơi hơi nhếch lên.

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.