Tà Vương Truy Thê: Phế Tài Nghịch Thiên Tiểu Thư

Chương 1016: Chương 1016: Hành trình đi mộc tiên phủ (10)




Đứng bên cạnh hắn có một cô nương.

Vị cô nương này mặc váy lụa tơ vàng, khuôn mặt trắng nõn thanh khiết giống như tiên nữ.

Đôi mắt to lóng lánh như ngọc, da trắng như tuyết, lại có chút hồng hào, tươi cười động lòng người, xinh đẹp mỹ miều điều khiển tâm trí người khác.

Lúc nhìn vị cô nương này, chén sứ trong tay Tô Lạc đang cầm hơi dừng lại.

Dao Trì tiên tử...

Thế nào nàng lại ở đây?

Lý Dao Dao liếc mắt một cái liền nhận ra Nam Cung Lưu Vân, không cần người khác gọi, nàng tự động dựa đến đây.

“Tam sư huynh, thật có duyên, cư nhiên lại gặp ngươi ở đây.”

Dung nhan Lý Dao Dao tinh khiết giống như không vướng bụi trần, sau khi nhìn thấy Nam Cung Lưu Vân, tức khắc như pháo hoa tháng ba, lộng lẫy sáng lạng.

Mày kiếm của Nam Cung Lưu Vân nhăn lại.

Hắn không có quên ước định lúc trước của Tô Lạc và hắn.

Trong đó, Lý Dao Dao là ví dụ điển hình, bị chỉ ra điểm danh cảnh cáo.

Lý Dao Dao tươi cười dịu dàng thân thiết, giống như chuyện không vui vẻ trước đây đã tan thành mây khói.

“Tam sư huynh, thơm quá à, ngươi tự tay nấu cháo sao?” Lý Dao Dao không coi ai ra gì mà cọ sát người vào Nam Cung Lưu Vân, thái độ thân mật nhiệt tình, giống như quan hệ của bọn họ vô cùng thân thiết.

Nam Cung Lưu Vân nhíu mày, ôm Tô Lạc lùi lại một bước.

Thần sắc Lý Dao Dao có chút buồn bã, nhưng rất nhanh lại bùng lên ý chí chiến đấu.

“Ồ, tam sư huynh, ngươi đang ôm là ai vậy?” Ánh mắt Lý Dao Dao hiện lên tia sắc bén.

Bởi vì Tô Lạc bị bọc giống như một chú gấu nhỏ béo tròn, trên đầu lại đội mũ nỉ kéo thấp xuống, cơ hồ che gần hết khuôn mặt, bây giờ trời lại tối, cho nên trong lúc nhất thời Lý Dao Dao không có nhận ra là ai.

Ánh mắt Nam Cung Lưu Vân không vui liếc nàng một cái, lạnh nhạt thẳng thắn nói một câu: “Nơi này không chào đón ngươi.”

Thân thể Lý Dao Dao lập tức cứng đờ người ra.

Trên mặt lộ ra thần sắc ủy khuất như muốn khóc, giống khóc mà chưa khóc, nhìn rất đáng thương.

Vị nam nhân phía sau nàng muốn đi lên phía trước, chuẩn bị nói chuyện, lại bị Lý Dao Dao kéo lại.

Lý Dao Dao nhìn Nam Cung Lưu Vân, miễn cưỡng cười thật tươi: “Tam sư huynh, việc trước kia là Dao Dao không đúng, Dao Dao biết sai rồi...”

Mày kiếm Nam Cung Lưu Vân càng nhăn chặt lại.

Bởi vì lúc này, tiểu gia hỏa ở trong ngực hắn, chính là Tô Lạc giống như một con gấu nhỏ béo tròn, lúc này nàng đang dùng tay véo thịt ở chỗ vòng eo gầy nhưng rắn chắc của Nam Cung Lưu Vân.

“Được rồi, ngươi biết sai là chuyện của ngươi, còn tha thứ hay không là chuyện của ta.” Nam Cung Lưu Vân không kiên nhẫn phất tay, xoay người liền đem tiểu gia hỏa phiền phức đặt vào trong lều.

Lúc này, Lý Dao Dao nghe thấy như thế, khuôn mặt tuyệt mỹ kia càng thêm tái nhợt, cả người cơ hồ lung lay muốn ngã xuống.

Nàng bước nhanh về phía trước níu kéo Nam Cung Lưu Vân.

“Tam sư huynh, ngươi, ngươi sao lại như thế? Rốt cuộc ta có chỗ nào thua kém Tô Lạc kia chứ?” Trong mắt Lý Dao Dao, hai giọt nước mắt trong suốt rơi xuống: “Cái khác không nói, nhưng chí ít dung mạo của ta cũng hơn nàng gấp trăm lần? Ngươi như thế nào ngay cả xem cũng không liếc mắt nhìn ta một cái?”

Tay nàng còn chưa tiếp xúc đến quần áo của Nam Cung Lưu Vân, đã thấy Nam Cung Lưu Vân lùi lại tạo một khoảng cách với nàng, mà tay nàng, chỉ nắm được hư không.

Đã từng là Tam sư huynh gắn bó thân mật, bây giờ ngay cả liếc mắt cũng không nhìn nàng một cái, tới gần cũng không cho nàng tới gần?

Nghĩ đến những thay đổi này, Lý Dao Dao vô cùng ủy khuất, nước mắt tràn đầy hốc mắt lăn xuống.

“Vì cái gì?” Lý Dao Dao nghẹn ngào lớn tiếng: “Tam sư huynh, vì cái gì mà bây giờ chúng ta trở nên thế này? Ta không cam tâm, thật sự không cam tâm.”

Từ lúc còn nhỏ, nàng đã nhận định Tam sư huynh, kiên định tin tưởng, một ngày nào đó, hắn sẽ dùng Long Lân Mã tới đón cưới nàng.

Nhưng mà, vì cái gì hiện tại biến thành thế này?

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.