Tà Vương Truy Thê: Phế Tài Nghịch Thiên Tiểu Thư

Chương 1011: Chương 1011: Hành trình đi mộc tiên phủ (5)




“Ngươi thật sự không quan tâm quá khứ của ta?” Tô Lạc gắt gao nhìn chằm chằm vào hắn, nàng thật sự không mong đợi một ngày nào đó bị tính nợ cũ.

“Việc kiếp trước đã qua rồi, ta chỉ muốn quen biết ngươi của kiếp này.” Nam Cung Lưu Vân kiên định nhìn nàng.

Đúng vậy, quá khứ, để cho nó trôi qua đi.

Tô Lạc lẳng lặng nhìn hắn, bỗng nhiên nhanh trí, nhớ đến một câu đối thoại trong ti vi.

“Nam Cung Lưu Vân, nếu như đây là lựa chọn của ngươi, ngươi nghe rõ cho ta.” Đôi mắt Tô Lạc xưa nay chưa từng nghiêm túc như vậy.

Nam Cung Lưu Vân bị Tô Lạc hù dọa trái tim đập nhanh mạnh mẽ.

Hắn bình tĩnh nhìn Tô Lạc, nhưng bàn tay đang nắm chặt tiết lộ trong lòng hắn vô cùng hồi hộp.

“Ngươi nói.”

Mặc kệ đáp án trong lòng nàng là gì, hắn đều theo đuổi nhất quyết không từ bỏ.

Muốn hắn buông tay? Trừ khi hắn chết.

Tô Lạc nhìn Nam Cung Lưu Vân, gằn từng chữ nói: “Nếu như ngươi không từ bỏ, vậy chúng ta muốn sống chết dựa vào nhau.”

Sắc mặt Nam Cung Lưu Vân nháy mắt cứng đờ, đôi mắt hiện lên tia sáng.

Thân hình hắn cứng đờ như tảng băng, vẫn không nhúc nhích, thậm chí cũng không biết nên phản ứng thế nào.

Tô Lạc giơ tay vẫy vẫy trước mặt hắn: “Có chút phản ứng gì đi chứ?”

Nếu không nàng sẽ cảm thấy chính mình thổ lộ lại bị cự tuyệt, chuyện này thật là mất mặt đi?

Thanh âm của Tô Lạc đã gọi được thần trí Nam Cung Lưu Vân.

“Lạc Lạc!” Đôi tay Nam Cung Lưu Vân cầm tay Tô Lạc, sức mạnh nắm kinh người.

Tô Lạc lập tức khó chịu hít một hơi: “Buông tay!”

Tay của nàng sắp bị bóp nát rồi.

Nam Cung Lưu Vân vội vàng buông tay, nhưng đáy mắt hắn kích động vẫn không hề giảm bớt.

Trong lòng hắn khó tin lại mang theo tia vui mừng kích động, thậm chí thân hình đứng thẳng như cây tùng đang có chút run rẩy.

Phản ứng này, một chút đều rơi vào trong mắt Tô Lạc.

“Ngươi nói, không rời bỏ, sống chết dựa vào nhau.” Đôi mắt Nam Cung Lưu Vân đẹp đẽ biết nói, giờ phút này giống như có ngọn lửa bùng cháy, sáng rực lung linh.

Khóe miệng Tô Lạc mỉm cười, khẽ gật đầu.

“Vừa rồi gió lớn quá, ta nghe không rõ, ngươi lặp lại lần nữa!”

Khóe miệng Nam Cung Lưu Vân tỏ rõ vui mừng, giống như đứa trẻ cố chấp yêu cầu.

Trong đầu Tô Lạc hiện lên lúc mình hôn mê, Nam Cung Lưu Vân kia chắc chắn vắng vẻ cô đơn nhiều rồi, trong lòng hơi áy náy.

Nàng gật đầu, đôi mắt chứa ý cười, nhìn vào ánh mắt thâm thúy của hắn, gằn từng chữ, kiên định lặp lại: “Ngươi nếu không từ bỏ, chúng ta sống chết dựa vào nhau. Nam Cung Lưu Vân, chúng ta ở bên nhau đi.”

Nam Cung Lưu Vân nhất thời cảm thấy vui mừng đến ngu ngốc rồi!

Hắn nháy mắt với Tô Lạc, vèo một tiếng phóng ra bên ngoài!

Nhưng bởi vì quá kích động, phịch một tiếng, thân hình kia thế nhưng lại đụng vào trước khung cửa.

Nam Cung Lưu Vân tu hành như thế nào? Khung cửa kia sao có thể ngăn cản được lực va chạm của hắn?

Trong nhất thời, khung cửa rơi xuống một mảnh.

Khung cửa liên quan đến bức tường, giống như bài tarot đảo ngược sau.

Nam Cung Lưu Vân hoảng sợ, chạy nhanh vào, ôm Tô Lạc chạy ra ngoài.

Chạy liên tiếp mấy trăm mét, lúc này mới dừng chân lại.

Nhà ở sụp đổ âm thanh ồn ào, vì vậy đã dẫn Tử Nhiên đi ra.

“Tiểu sư muội, phòng này…” Tử Nhiên nhìn cảnh nhà tan hoang, nhất thời nghẹn lời không biết nói gì.

Nơi ở này của tiểu sư muội, sư phụ là âm thầm gia cố qua, rốt cuộc công kích như thế nào, mới có thể đập nát hoàn toàn như vậy?

Lúc này, Tô Lạc đang bị Nam Cung Lưu Vân ôm vào trong ngực, ngây ngốc nhìn tình cảnh này.

Cho đến khi giọng nói Tử Nhiên vang lên, nàng mới bừng tỉnh, tư duy quay lại hiện thực.

Tô Lạc nhìn Tử Nhiên, lại ngẩng đầu nhìn Nam Cung Lưu Vân...

Vầng trán trơn bóng như ngọc của Nam Cung Lưu Vân có chút sưng đỏ.

Bỗng nhiên Tô Lạc nhịn không được ôm bụng cười lớn: “Ha ha ha... Ha ha ha...”

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.