Tà Vương Truy Thê: Phế Tài Nghịch Thiên Tiểu Thư

Chương 1014: Chương 1014: Hành trình đi mộc tiên phủ (8)




Dung Vân bình thản, khoanh tay đứng, một bộ áo gấm trắng tuyết phiêu dật trong gió.

Vẻ mặt hắn ẩn chứa một tia lo lắng: “Đường đi đến phủ Mộc Tiên quá xa xôi, thân thể ngươi lại đang quá yếu.”

Ánh mắt Dung Vân chuyển về phía Nam Cung Lưu Vân, nghiêm mặt lại, dặn dò: “Bây giờ ta giao Tô Lạc lại cho ngươi, nếu lúc trở về nàng có chút sơ xuất nào, hừ!”

Áo ngoài Nam Cung Lưu Vân đỏ như lửa, khí phách hắn tôn quý, thần bí tà mị.

Đôi mắt đen của hắn âm u như hàn băng, lạnh lẽo hẹn ước: “Ai dám giết hại Lạc Lạc, trừ phi bước qua xác ta.”

Thông minh mưu trí, Tấn Vương điện hạ dũng cảm tàn độc, đầu ngẩng cao ngạo mạn tôn quý, trong nhất thời khí phách vô cùng kiêu ngạo.

“Ừm!” Dung Vân chỉ nhàn nhạt ừm một tiếng, cũng không nói gì thêm.

Lúc nam nhân hứa hẹn, thông thường chỉ cần ngầm hiểu qua ánh mắt.

Sinh ra đã có sẵn kiêu ngạo cùng tôn quý, khiến cho bọn hắn khó có thể thả lỏng người tuyên thệ hứa hẹn.

Nhưng mà Nam Cung Lưu Vân có thể làm điều này vì Tô Lạc, đã là đáng quý rồi.

“Đi đi!” Dung Vân vẫy tay, mắt đẹp lúc nhìn Tô Lạc, có chút né ánh mắt nàng.

“Vậy sư phụ, chúng ta đi đây.” Tô Lạc bị Nam Cung Lưu Vân ôm vào trong ngực, vẫy tay lưu luyến không rời.

“Ừm!” Vẻ mặt Dung Vân ôn hòa gật đầu, thanh cao giống như thần linh cao cao tại thượng.

Trên đỉnh Vân Vụ Phong, gió thổi bay góc áo của hắn, phất phơ bay trong gió.

Thần sắc hắn, thần bí khó lường, không ai có thể thấy rõ.

Nhìn Nam Cung Lưu Vân cõng Tô Lạc đi xuống núi, cuối cùng chỉ còn lại một điểm đen nhỏ bé, đáy mắt Dung Vân lộ lên tia lo lắng buồn phiền.

Phủ Mộc Tiên ở phương bắc, chỗ cực bắc.

Trong ngực Nam Cung Lưu Vân có được tấm bản đồ từ trong tay Dung Vân.

Trên đường đi, để Tô Lạc có chỗ yên ổn nghỉ ngơi, Nam Cung Lưu Vân mang theo Long Lân Mã lên đường.

Xe ngựa vòng quanh qua núi, đi qua Bắc Mạc, tiếp tục đi về hướng Bắc.

Bây giờ đã là đầu mùa đông.

Đất Bắc xưa nay là nơi lạnh khủng khiếp, mùa này đã dần dần bước vào mùa lạnh rồi.

Khi ở Bắc Mạc, Nam Cung Lưu Vân đã mua cho Tô Lạc một đống quần áo chống lạnh.

Áo lông hổ, áo lông cừu, áo lông báo... Tấm thảm lông nhung thật dày, lều bạt thật dày.

Mấy thứ này đều chỉnh tề tiến vào trong túi càn khôn của hắn.

Bất kể trời lạnh bao nhiêu, hắn hoàn toàn không chịu ảnh hưởng gì, nhưng Lạc Lạc của hắn, hiện giờ lại thổi không được một chút gió, chịu không nổi một chút lạnh.

Vốn là Tấn Vương điện hạ từ nhỏ sống trong nhung lụa chưa từng làm qua việc chăm sóc người khác?

Nhưng hoàn cảnh thật sự có thể rèn luyện con người.

Bây giờ Nam Cung Lưu Vân chăm sóc Tô Lạc vô cùng chu đáo, một chi tiết cũng không dám lơ là bỏ sót.

Ước chừng đi thêm mười ngày nữa, trời càng ngày càng rét lạnh, trên trời tuyết rơi bay nhẹ như lông ngỗng.

Thân mình Tô Lạc yếu ướt bọc kín bởi áo lông cừu, trên đầu đội mũ lông cừu thật dày, chỉ lộ ra đôi mắt đẹp đen nhánh như mực.

Đôi mắt kia, trong gió tuyết, càng thêm phân rõ trắng đen, thanh khiết như nước.

Sắc trời dần tối đi.

Nam Cung Lưu Vân tìm đại nham thạch che chắn gió, dựng lều bạt lên, lại trải thảm lông dê thật dày, lúc này xong xuôi mới ôm Tô Lạc từ trên xe ngựa vào lều.

“Tự ta có thể đi.” Tô Lạc nhỏ giọng kháng nghị.

Từ khi bị trọng thương, chân nàng vẫn chưa hề chạm mặt đất, tất cả hành động đều được Nam Cung Lưu Vân ôm đi.

Mày kiếm của Nam Cung Lưu Vân hơi nhăn lại, nghiêm túc trách cứ: “Ngươi bây giờ làm sao có thể tự mình đi? Té ngã thì làm sao bây giờ?”

Trời biết trong lòng hắn ôn nhu như ngọc, có bao nhiêu hưởng thụ quang minh chính đại như thế này cơ chứ, cho hắn toàn bộ thiên hạ hắn cũng không đổi à.

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.