Tà Vương Truy Thê: Phế Tài Nghịch Thiên Tiểu Thư

Chương 582: Chương 582: Hành trình nam sơn (5)




Liền sau đó, Nam Cung Lưu Vân ra hiệu ngầm Vương quản gia liền tiếp nhận, ngay sau khi trở về việc đầu tiên là bảo mọi người thay đổi cách xưng hô với Tô Lạc.

Linh khí trước mắt nồng đậm, làm cho Tô Lạc có muốn lười biếng cũng cảm thấy ngại.

Có quả bom là Tô Thanh treo lơ lửng ở trên đầu nàng, cho nên Tô Lạc vội vã gấp rút tu luyện.

Nàng và Nam Cung Lưu Vân ngồi ở hai bãi cỏ khác nhau, vận khí linh lực, bắt đầu tu luyện.

Tô Lạc ngồi khoanh hai chân, hai mắt nhắm nghiền, lâm sâu vào trạng thái tu luyện, hoàn toàn không biết bên ngoài là ngày hay đêm.

Bản tôn của nàng đang tu luyện nguyên tố hỏa.

Mà trong không gian của nàng, lại không ngừng tu luyện nguyên tố không gian.

May mà những khối linh thạch quái dị kia mang về vô số ngọn lửa ở hang Hỏa Diễm, cung cấp đầy đủ lửa cho Tô Lạc tu luyện.

Lần trước, Tô Lạc đột phá Hỏa Chi Tuyền, trải qua mấy ngày tu luyện, Tô Lạc mơ hồ lại có dấu hiệu đột phá.

Quả nhiên, sau hai tuần tu luyện, Tô Lạc thành công tiến vào cấp Hỏa Chi Khê.

Phạm vi ngọn lửa có thể phóng ra ước chừng lớn hơn năm lần so với Hỏa Chi Tuyền lúc trước.

Trong không gian, nàng cũng không có thời gian nhàn rỗi.

Lần trước trong lúc chiến đấu cùng Tô Thanh, nàng tình cờ lĩnh ngộ tầng thứ hai của Đại Hư Không Thủ Ấn - không gian hư vô.

Nhưng không gian hư vô này thật sự là quá nhỏ.

Tô Lạc nhìn ngọc giản mà Thần Long đưa cho nàng, không gian hư vô phơi bày bên trong to lớn không có giới hạn, giống như là một thế giới độc lập.

Ở thế giới độc lập này, Thần Long chính là vua, cũng là chúa tể, hắn có thể khống chế tốc độ và trọng lực.

Nhưng không gian hư vô của Tô Lạc bây giờ lại chỉ nhỏ như vậy, hơn nữa cái gì nàng cũng không làm được.

Nàng đắc tội quá nhiều người, chỉ cần nhà họ Lý đã đủ khiến nàng không kịp phòng bị.

Ngọc giản này, ai cũng không biết khi nào có thể cứu nàng một mạng, cho nên Tô Lạc quyết định đem hết sức lực học công pháp trong ngọc giản.

Thời gian tu luyện rất nhanh, đợi Tô Lạc mở mắt ra lần thứ hai, sắc trời tối đen đã dần sáng.

Bên cạnh, Nam Cung Lưu Vân ngồi xếp bằng, hai mắt nhắm nghiền, giống như đang tu luyện đến thời điểm quan trọng.

Tô Lạc không quấy rầy hắn, đứng dậy yên lặng đi ra ngoài.

Không khí sáng sớm vô cùng dễ chịu, hai tay Tô Lạc bắt chéo sau lưng, chậm rãi đi dạo trong vườn.

Đột nhiên, nàng phát hiện xung quanh có tiếng động khác thường.

Cẩn thận lắng nghe, phát hiện âm thanh là từ bên ngoài bức tường truyền đến.

Tiếng hít thở kéo dài, chắn chắn là người, hơn nữa không phải là một người.

Tô Lạc cảm thấy khó hiểu.

Mới sáng sớm, ai sẽ xuất hiện ở góc tường như vậy? Càng nghĩ càng thấy nghi ngờ, Tô Lạc xoay người nhảy lên nhẹ nhàng, uyển chuyển rơi xuống đầu tường.

Quả nhiên, phía dưới có hai người ngồi xếp bằng.

Một nam, một nữ.

Vừa nhìn thấy hai người này, Tô Lạc liền thấy hứng thú.

Ở thế giới kỳ lạ này, người quen của Tô Lạc không nhiều lắm, hai người kia nàng đều nhận thức.

“Này! Hai người các ngươi ngồi đây làm gì vậy?” Tô Lạc đứng ở đầu tường, chậm rãi lắc chân, cười như không cười nhìn hai người.

“Ngươi… Làm sao ngươi lại ở đây?” Ánh nắng sớm mờ ảo, Liễu Nhược Hoa đang hết sức chăm chú tập trung tu luyện, không ngờ bị người khác làm tỉnh giấc.

Nàng ngước mắt nhìn, lại thấy nữ nhân mà mình hận nghiến răng nghiến lợi đang ngồi ở đầu tường, rất có hứng thú đứng nhìn mình.

Liễu Nhược Hoa quát lớn tiếng.

Âm thanh Liễu Nhược Hoa phát ra khiến Liễu Thừa Phong đang chìm trong tu luyện cũng bừng tỉnh.

Hắn mở mắt ra, lúc nhìn thấy Tô Lạc, trong mắt hắn hiện lên tia tức giận.

“Ngươi biết đây là đâu không? Vậy mà lại có lá gan xuất hiện ở đầu tường?” Tô Lạc còn chưa kịp chất vấn, Liễu Nhược Hoa đã phản kích nói một tràng.

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.