Tà Vương Truy Thê: Phế Tài Nghịch Thiên Tiểu Thư

Chương 1101: Chương 1101: Khen thưởng đặc thù (1)




Bởi vì Lý Dao Dao lần này lấy được tới năm mươi viên trứng kên kên, nếu có thể mang ra ngoài, thực lực của Dao Trì Lý gia tuyệt đối sẽ nhảy lên một độ cao mới.

Lý Dao Dao vô vùng vui sướng mà nhìn mấy cái trứng kên kên torng tay, ánh mắt ôn nhu như đang nhìn chính con của mình.

Không chỉ có như thế.

Bởi vì cửa này nàng thắng, cho nên, khen thưởng qua cửa vẫn còn đang chờ nàng.

Bởi vì Tô Lạc đều có được thứ tốt của hai cửa trước, Lý Dao Dao cảm thấy mình khẳng định cũng sẽ không kém.

Bởi vì Tô Lạc lấy được phần thưởng của cửa thứ ba và thứ tư nên hiện tại nàng là cửa thứ năm.

Dựa theo quy tắc thông thường mà nói thì càng vào sâu, khen thưởng sẽ càng phong phú.

Lý Dao Dao cứ như vậy mà vui sướng chìm trong ảo tưởng của mình.

Thực nhanh, hai luồng ánh sáng xuất hiện trước mặt bọn họ.

Cái khay được phủ vải lụa đỏ rực, bên dưới sẽ là cái gì?

Không chỉ có Lý Dao Dao tò mò, mọi người cũng đều tò mò vô cùng.

Tiểu Thần Long nhìn hai cột sáng kia, đôi mắt trong nháy mắt phát sáng, nhưng cũng chỉ trong nháy mắt mà thôi, đầu của nó nó đã gục xuống, một chút hứng thú cũng không có.

Tô Lạc trong lòng đã hiểu rõ.

Nhìn bộ dáng hưng phấn khó nhịn kia của Lý Dao Dao, khóe miệng Tô Lạc hơi hơi gợi lên.

Nàng dùng ánh mắt như đang xem phim, cười như không cười mà nhìn Lý Dao Dao.

Lúc này, Lý Dao Dao đã khó nhịn nổi hưng phấn, ngón tay xốc lên lụa đỏ kia.

“Hử?”

Trên cái khay kia rõ ràng là một chiếc váy lưu tiên tay áo rộng màu hồng phấn.

Nụ cười của Lý Dao Dao tức khắc cứng đờ ở khóe miệng.

Nhưng mà, cái váy lưu tiên này chắc chắn không chỉ là một chiếc váy lưu tiên bình thường.

Điện chủ Cửu Trọng Điện sao có thể lấy một chiếc váy tầm thường làm phần thưởng chứ?

Lý Dao Dao lắc đầu tỏ vẻ không tin.

Nhưng mà, khi Lý Dao Dao chạm đến vải dệt của bộ váy này thì trái tim của nàng cũng không ngừng chìm xuống.

Bởi vì nàng chỉ cần chạm vào một chút đã có thể biết được chất lượng của chiếc váy lưu tiên này, giống y hệt loại vải mà thường ngày nàng vẫn hay mặc.

Lý Dao Dao vẫn không cam lòng.

Nàng xách cái váy lên, từ trên xuống dưới tỉ mỉ dò xét, thậm chí sờ mó từng tấc từng tấc một…

Làm gì có huyền ảo kì lạ gì? Cái váy này căn bản chính là một cái váy vô cùng bình thường!

Lý Dao Dao tái mặt ngay tại chỗ.

Nàng ném cái váy trong tay xuống, đoạt lấy cái khay thuộc về Tư Đồ Minh.

Trong khay rõ ràng là một bộ áo bào được cắt may hoàn mỹ.

Lý Dao Dao tức giận đến thiếu chút nữa phun ra một búng máu.

Nàng ngẩng đầu nhìn không trung, hít sâu một hơi, kiệt lực nhịn xuống lửa giận đang tràn đầy trong lòng ngực.

“Xin hỏi các hạ, đến tột và là đã xảy ra chuyện gì?” Lý Dao Dao chỉ vào hai bộ quần áo kia.

Dựa vào cái gì Tô Lạc nhận được khen thưởng không phải là thực vật tinh phách thì chính là Hỏa Nguyên Thạch tinh phách, còn nàng Lý Dao Dao dựa vào cái gì cũng chỉ có hai bộ quần áo phổ thông?

Giữa không trung, gương mặt khổng lồ kia đang cười, đáy mắt mang theo một chút hài hước.

“Khen thưởng cái gì toàn dựa vào tâm tình của bổn điện chủ, ai kêu bổn điện chủ hiện tại tâm tình không tốt chứ.”

“Ngươi!” Lý Dao Dao tức giận đến cắn răng: “Này không công bằng!”

Nàng chỉ muốn công bằng! Chỉ nghĩ muốn được đãi ngộ giống như Tô Lạc, vì cái gì lại không thể!

Cái mặt khổng lồ kia trợn trắng mắt: “Công bằng? Đó là thứ gì? Cửu Trọng Điện có sao?”

“Ngươi!” Lý Dao Dao che lại ngực.

Nàng cảm thấy nếu nàng vẫn cứ tiếp tục nói chuyện với vị điện chủ này, nàng sẽ bị tức chết!

Gươn mặt khổng lồ kia hài hước mà cười lạnh: “Người nào xứng với khen thưởng gì, bổn điện chủ rất rõ ràng.”

Vừa nói xong, vị đại thần này đã biến mất.

Nhưng mà, câu nói cuối cùng kia của hắn cũng đủ khiến Lý Dao Dao tức đến hôn mê.

Người nào xứng với khen thưởng gì…

Người nào xứng với khen thưởng gì …

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.