Tà Vương Truy Thê: Phế Tài Nghịch Thiên Tiểu Thư

Chương 1105: Chương 1105: Khen thưởng đặc thù (5)




“Hung dữ với Lạc Nhi nhà ta làm gì? Cũng chưa nói không thể giữ giùm.” Nam Cung Lưu Vân che chở Tô Lạc, thân mật mà ôm nàng vào trong ngực, ngước mắt nhìn chằm chằm Lý Dao Dao, ánh mắt hùng hổ doạ người, đằng đằng sát khí.

Lý Dao Dao trợn tròn mắt!

Nam nhân đã bất công sao lại không thể nói lý như vậy! Quả thực giống y chang thằng ngốc, sao lại bị tiểu tiện nhân Tô Lạc kia dắt mũi xoay mòng mòng như vậy chứ!

Kỳ thật Lý Dao Dao cũng không thèm nghĩ đến, nhị sư huynh nhà nàng chẳng phải cũng bị nàng dắt mũi hay sao?

“Tam sư huynh… Vậy ngươi nói, phải làm sao bây giờ?” Lý Dao Dao không thể không ăn nói khép nép.

Đám trứng kên kên này, ấp ra tới sẽ có thể tạo thành một hạm đội chiến đấu trên không, nếu lão tổ tông biết, tuyệt đối sẽ vui mừng vô cùng, đến lúc đó, toàn bộ Dao Trì cung chính là của nàng.

Nam Cung Lưu Vân sâu kín mà nói một câu: “Giao nộp phí gửi đồ.”

Đây là Lạc Nhi nhà hắn nói với hắn.

Thì ra là giao nộp phí gửi đồ à… Lý Dao Dao tức khắc thở dài nhẹ nhõm một hơi.

Nàng còn tưởng rằng khó khăn lắm chứ.

“Cái này hoàn toàn không thành vấn đề.” Lý Dao Dao lộ ra nụ cười như trút được gánh nặng.

Nam Cung Lưu Vân hài hước mà liếc nhìn nàng một cái, hơi hơi nhướng mày: “Ngươi đừng vui mừng quá sớm.”

Bởi vì cái gọi là phí gửi đồ kia tuyệt đối sẽ làm Lý Dao Dao hộc máu.

Bảo bối nhà hắn mà đã muốn lừa người thì chắc chắn sẽ không bao giờ nương tay nhân từ.

“Tam sư huynh ngươi nói đi, phí gửi đồ là bao nhiêu?” Lý Dao Dao tươi cười thoải mái mà hỏi.

Chỉ là phí gửi đồ mà thôi, có thể nhiều đến mức nào chứ? 10% là cùng thôi nhỉ?

Lý Dao Dao xây dựng tâm lý tốt rồi nên không hề lo lắng chút nào.

Nam Cung Lưu Vân sủng nịch mà xoa bóp cái mũi đáng yêu của Tô Lạc: “Lạc nha đầu nói lấy bao nhiêu thì lấy bấy nhiêu.”

Tô Lạc tức giận mà trừng hắn.

Ở trước mặt mọi người thân mật thật sự đại trượng phu sao? Không thấy hai con mắt hừng hừng thiêu đốt của Lý Dao Dao đối diện kia sao?

Tô Lạc khụ một tiếng, nghiêm trang nói: “Dù sao cũng là sư muội của ngươi, thu nhiều cũng không tốt, vậy nhỏ chút đi.”

Ai ngờ, Lý Dao Dao cũng không nhận lời Tô Lạc: “Ai muốn ngươi giảm giá? Muốn thu bao nhiêu thì thu bấy nhiêu!”

Nếu dựa theo tính tình của Lý Dao Dao, nàng tuyệt đối sẽ không gởi.

Nhưng trứng kên kên này xác thật có quan hệ rất lớn, nàng nhất định phải hạ mình.

Nhưng mà, ngạo khí vào lúc này của Lý Dao Dao lại làm hại nàng.

Tô Lạc cười tủm tỉm mà nhướng mày: “Thật sự không cần giảm giá?”

“Đương nhiên không cần!” Lý Dao Dao sao có thể thiếu ân tình của người khác? Huống chi đối phương vẫn là Tô Lạc!

“Vậy được rồi, nếu Lý cô nương một hai phải kiên trì, ta đành phải làm thế thôi.” Tô Lạc giống như thật khó xử, thở hắt ra: “Dựa theo quy định, vậy chỉ có thể thu Lý cô nương 50% phí gửi.”

“50%?” Lý Dao Dao hít sâu một hơi!

“Ừ, vốn chỉ có 10% thôi, nhưng ai kêu Lý cô nương không chịu nhận chứ. Lý cô nương hào khí như vậy, thật sự làm ta bội phục nha.” Tô Lạc cười tủm tỉm.

“Ngươi là thổ phỉ hả? Cướp bóc! Làm gì có cái phí gửi đồ nào quý như vậy!” Lý Dao Dao muốn phát điên.

Sao nàng lại quên chứ? Tô Lạc nhìn nhu nhu nhược nhược, trên thực tế âm hiểm gian trá đến mức tận cùng!

Sao mình lại bởi vì thân thể của nàng yếu ớt mà cho rằng đầu óc của nàng của yết ớt chứ? Qúa khinh suất! Qúa khinh suất mà!

“Một khi đã như vậy, thì cứ dưa theo phí ban đầu…”

Ai ngờ Lý Dao Dao còn chưa nói xong, đã bị Tô Lạc đoạt trước.

“Lý cô nương kiên quyết giao nộp 50% phí, cũng không vì quan hệ thân cận mà chiếm lời. Thật là thanh quý cao nhã, thật sự là đáng quý, hỏi thế gian, lại có mấy người có thể làm được?” Tô Lạc vừa nói vừa cười hì hì nhìn Lý Dao Dao.

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.