Tà Vương Truy Thê: Phế Tài Nghịch Thiên Tiểu Thư

Chương 529: Chương 529: Khởi binh vấn tội (5)




Bọn họ nhìn thấy độ cong duyên dáng như ẩn như hiện của ngũ tiểu thư nhà mình, mông trắng như tuyết... Nhất thời toàn bộ đều ngu ngốc!

Cảm giác được những ánh mắt cực nóng xung quanh đang nhìn mình, lúc này, Tô Khê vừa đau vừa giận, nước mắt liên tục rơi xuống: “Tô Lạc, ta muốn giết ngươi, giết chết ngươi!”

Một tay nàng vung vẩy roi da muốn giết Tô Lạc, một tay che lại cảnh xuân bị hở ra ở vùng mông tuyết trắng, nhìn vô cùng vội vàng.

Tô Tĩnh Vũ nhịn đau nhức ỡ vùng cổ, kéo áo khoác ngoài xuống, lúng ta lúng túng che lại người Tô Khê. Nếu như động tác của hắn chậm một chút, Tô Khê đã bị người hầu nhìn thấy hết.

Tô Lạc từ trên cao nhìn xuống, miệt thị mà cúi xuống nhìn Tô Khê, lạnh lùng cười, thanh âm lạnh băng như sương: “Dựa vào ngươi? Ngươi cũng xứng sao?”

Tô Khê lập tức nghẹn lời, sắc mặt đỏ bừng, gắt gao nhìn chằm chằm vào Tô Lạc, hận không thể nhào lên xé nàng thành từng mảnh nhỏ.

Đáng ghét! Thật đáng ghét!

Giờ phút này, Tô Khê hối hận.

Còn nhớ nửa năm trước, Tô Lạc vẫn là đồ bẩn thỉu phế vật, mà mình lại là tiểu thiên tài ai cũng hâm mộ.

Nhưng bây giờ, Tô Lạc lại giẫm đạp nàng, miệt thị nhìn nàng, châm chọc mỉa mai nàng.

Nếu thời gian có thể quay lại một lần, nhất định Tô Khê sẽ bóp chết Tô Lạc trước.

Nhưng bây giờ nàng chỉ có thể trơ mắt nhìn khuôn mặt đáng giận của Tô Lạc đang mỉm cười, nắm chặt tay thành quyền.

Tô Lạc cười hời hợt liếc bọn họ một cái: “Không phải muốn giết ta sao? Bất cứ lúc nào các ngươi tới khiêu chiến, một mình đấu, cả nhóm đấu, chỉ cần các ngươi không cảm thấy mất mặt, ta đều không có vấn đề gì.”

Tô Lạc bây giờ, mặc kệ nói về phương diện nào, nàng hoàn toàn có thực lực để nói những câu này.

Nói xong mấy câu này, Tô Lạc xoay người rời đi, bóng lưng tự nhiên phóng khoáng.

Bọn đầy tớ nhìn vị tiểu thư vốn mê trai vô dụng, nhất thời vô cùng cảm khái... Tứ tiểu thư thay đổi, thay đổi này quả thật quá lớn.

Nàng hiện tại có một loại khí thế oanh liệt không thể miêu tả thành lời, người khác nhìn thấy, trong lòng vô cùng bội phục.

Tô Lạc dẫm lên đường mòn đá cuội, chầm chậm đi vào phòng của nàng.

Nàng nhíu mày, mấy ngày không có trong phủ, cũng không biết Lục La thế nào, không biết có bị người ta khi dễ hay không?

Vừa rồi lấy huynh muội Tô Tĩnh Vũ và Tô Khê ra giết gà dọa khỉ, bây giờ cũng không ai dám xem thường nàng, như vậy Lục La cũng sẽ bớt nhận những cơn giận vô cớ.

Dọc đường đi, không ai dám chỉ trỏ nàng, cũng không ai dám nói thầm, thấy nàng đến, một đám ai cũng cung kính, khiêm nhường cúi mình.

Tô Lạc duỗi tay, nhìn bàn tay trắng nõn như ngọc của mình nắm chặt tay thành nắm đấm, nhàn nhạt cười.

Quả nhiên, có sức mạnh là sẽ được thế giới coi trọng, nắm đấm cứng mới là đạo lý lớn.

Tô Lạc còn chưa đến viện, Lục La đã chạy như bay về phía Tô Lạc, khuôn mặt nhỏ đỏ bừng.

“Tiểu thư! Tiểu thư người rốt cuộc đã trở lại, nghe nói người mất tích ở trên đảo, Lục La lo lắng cho người muốn chết.” Lục La kích động nhìn Tô Lạc, khuôn mặt có rất nhiều điều muốn nói.

Trong lòng Tô Lạc thầm nghĩ, việc nàng mất tích trên đảo, Lục La nghe từ đâu? Ngước mắt nhìn Lăng Phong ôm kiếm đứng cách đó không xa, Tô Lạc liền cười.

Tiểu thư có hai chuyến đi ra khỏi cửa, mỗi lần đều vô cùng nguy hiểm, mạo hiểm không ngừng, làm người ta lo lắng.

Tô Lạc cười nhạt: “Không ra khỏi cửa thì cơ hội tốt bao giờ mới tới? Nếu lần này không có chuyến đi đến Tử Kinh đảo, tiểu như nhà ngươi sớm đã bị Tô Thanh đánh ngã rồi.”

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.