Tà Vương Truy Thê: Phế Tài Nghịch Thiên Tiểu Thư

Chương 343: Chương 343: Kinh Hồn Trên Thuyền (2)




Bắc Thần Ảnh không biết từ đâu ra chui ra, làm mặt quỷ với Tô Lạc: “Ngươi đừng sợ, Nam Cung bơi rất giỏi, dù Long vương gia có thỉnh ngươi đi Thủy Tinh Cung làm khách, Nam Cung cũng sẽ vớt ngươi về”

Tô Lạc tò mò mà nhìn Nam Cung Lưu Vân.

Tinh lực của một người tóm lại là hữu hạn, nhưng hắn cái gì cũng biết? Cái gì cũng đều tinh thông?

Nam Cung Lưu Vân đắc ý mà nhướng mày, khụ hai tiếng, kiềm xuống đắc ý bên môi: “Đừng nói chuyện vô nghĩa với hắn, đi thôi, dẫn ngươi đi chơi.”

Nhìn bộ dáng đắc ý kia của hắn, trong đầu Tô Lạc bỗng nhiên hiện lên những lời mới vừa rồi Bắc Thần Ảnh đã nói.

Bắc Thần Ảnh nói, từ gặp được ngươi, hắn cả người đều thay đổi, trở nên có sức sống hơn nhiều.

Nam Cung Lưu Vân như vậy là đã có sức sống hơn rồi sao? Như vậy khi còn nhỏ hắn… Trong đầu hiện lên tình cảnh một đứa bé trai khuôn mặt trắng trẻo tinh tế như ngọc, mặt nhỏ lúc nào cũng căng thẳng phong tỏa bản thân trong thế giới đen tối, ngực Tô Lạc bỗng nhiên đau xót, thần sắc đọng lại.

“Sao vậy?” Nam Cung Lưu Vân nhận thấy được nàng có sự khác biệt, hơi khẩn trương hỏi.

Chỉ như vậy, cũng làm người cao quý đạm mạc như hắn khẩn trương sao? Tô Lạc không đáp lời, chuyển đề tài, mi mắt cong cong, nhìn hắn tươi cười trong trẻo: “Ngươi muốn dẫn ta đi chơi cái gì?”

Đúng lúc này chờ, Ám Dạ Minh đang ngồi trước sương án chơi cờ dễ như trở bàn tay mà đặt xuống một quân: “Chiếu tướng.”

Lam Tuyển ngồi đối diện hắn ảo não mà gãi đầu, cuối cùng lại như cũ không có cách đối phó, làm xáo trộn bàn cờ: “Ai nha, không được không được, nhàm chán chết!”

Ám Dạ Minh căm tức nhìn Lam Tuyển: “Thua thì hủy cờ, không có cờ phẩm, hừ hừ.”

Lam Tuyển dựa nghiêng trên lưng ghế, lười nhác mà liếc Ám Dạ Minh một cái: “Thắng ta rất đắc ý sao? Nói tới chơi cờ, Nam Cung hơn ngươi mấy con phố, có bản lĩnh thì thắng hắn đi.”

Nam Cung Lưu Vân biết chơi cờ, hơn nữa cờ nghệ còn tinh vi? Tầm mắt tò mò của Tô Lạc rơi xuống trên người Nam Cung Lưu Vân.

Nam Cung Lưu Vân lười biếng mà dựa nghiêng trên ghế nằm, mày kiếm nhướng lên, lại không nói lời nào.

Bắc Thần Ảnh thấy Tô Lạc tò mò, liền nói: “Nam Cung có cờ nghệ nhất tinh vi nhất. Lúc tám tuổi đã chơi tới mức khiến đại học sĩ Hàn Lâm Viện chạy trối chết, từ đấy trở thành toàn quốc vô địch thủ, nhưng cũng bởi vì vậy, hắn thế mà lại gác cờ rửa tay, sau này không bao giờ chơi nữa.”

Nam Cung Lưu Vân nhắm mắt phượng. Ánh mặt trời nhàn nhạt chiếu vào trên người hắn, mi mắt thon dài, da thịt trắng ngần, ẩn ẩn như có ánh sáng lưu động, quanh người đẹp đẽ quý giá, cho dù nhắm hai mắt cũng khiến người dời không ra tầm mắt.

Lúc này hắn tựa hồ lâm vào ngủ say, không có nghe thấy lời Bắc Thần Ảnh nói, trên mặt không có bất kỳ cảm xúc khác thường gì.

Tô Lạc nghe vậy lại không khỏi líu lưỡi.

Tám tuổi Nam Cung không phải vẫn là đứa bé tự bế sao? Thế mà có thể chơi cờ khiến đại học sĩ Hàn Lâm Viện đều chạy trối chết? Não của thằng nhãi này rốt cuộc to cở nào vậy!

Trách không được lạc thú lớn nhất của hắn chính là tính kế người ta, tính toán không sót tí gì, âm mưu quỷ kế ùn ùn không dứt, hoá ra những mưu kế kia đối với hắn mà nói cũng đơn giản giống như ăn cơm uống nước vậy.

“Đúng rồi, thuyền này rốt cuộc muốn đi tới đâu?” Tô Lạc lúc này mới có cơ hội hỏi một chút.

Lúc trước Nam Cung Lưu Vân nói không rõ, nàng cũng không hỏi cẩn thận đã bị hắn kéo đi, hiện tại thuyền đều chạy cả buổi, nàng mới có thời gian hỏi.

Bắc Thần Ảnh quả thực có chút cạn lời: “Tẩu tử, ngươi ngay cả Tử Kinh Ngư mỗi năm một lần cũng không biết hả?”

Mới vào dị giới có mấy tháng, Tô Lạc chậm rãi lắc đầu: “Ngươi hãy nói thật rõ, lúc trước không phải ta toàn bị nhốt tại Tô phủ sao, không quá quen thuộc với những chuyện trên đại lục.”

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.