Tà Vương Truy Thê: Phế Tài Nghịch Thiên Tiểu Thư

Chương 986: Chương 986: Lên cấp mười (1)




Yên Hà tiên tử cười lạnh lùng: “Như thế nào? Lúc này ngươi còn có thể thăng tiến lên cấp mười.”

“Có gì không thể?” Ánh mắt Nam Cung Lưu Vân lạnh băng mà châm biếm.

Trên mặt Yên Hà tiên tử xem thường càng thêm rõ ràng: “Cho dù ngươi có thăng cấp, cũng chưa chắc đánh thắng được ta.”

Nói xong, Yên Hà tiên tử từ trong ống tay áo lấy ra một dây thanh đằng to khỏe, trong giây lát quật về phía Nam Cung Lưu Vân.

Trường kiếm của Nam Cung Lưu Vân đã bị đánh nát, trong tay hắn cũng không có vũ khí.

Một đường màu vàng sắc bén triển khai trên người Nam Cung Lưu Vân, ngọn lửa màu vàng ở trên thanh đằng lan tràn khắp nơi.

“Xùy, điểm này không có chút sức lực, cũng dám kiêu ngạo! Người trẻ tuổi, đi chết đi!” Trong tay Yên Hà tiên tử bỗng nhiên xuất hiện quả cầu lửa đỏ thẫm.

Quả cầu lửa như sao băng nhanh chóng đánh về phía Nam Cung Lưu Vân.

Quả cầu lửa rất lớn, cuồn cuộn như khói báo động, dùng sức mạnh không thể chống đỡ áp về phía Nam Cung Lưu Vân.

Sắc mặt Nam Cung Lưu Vân lúc này có chút biến đổi.

Hắn khẩn trương, bởi vì khóe mắt hắn nhìn thoáng qua, một đám người mặc đồ đen đang đến vây quanh Tô Lạc.

Lạc Lạc của hắn!

Đáy mắt Nam Cung Lưu Vân nheo lại đầy nguy hiểm.

Đôi mắt đen nhánh như mực hiện lên tia lạnh lẽo xưa nay chưa từng có.

“Lão vu bà! Nếu ngươi đã muốn chết như vậy, bổn vương sẽ thành toàn cho ngươi!”

Nam Cung Lưu Vân đương nhiên là có con át chủ bài.

Hắn bế quan hai năm, nếu chỉ thăng lên một cấp, vậy cũng thật ủy khuất cho hắn.

Kỳ thật Nam Cung Lưu Vân đã đến ngưỡng cấp mười rồi.

Lúc hắn muốn dùng toàn bộ sức mạnh phóng thích linh lực, tin tức của Tử Nghiên liền đến.

Vì thế hắn không nói thêm lời nào, lập tức chạy tới đây, đột phá thăng cấp gì đều bỏ lại phía sau.

Cấp chín và cấp mười là một mốc ranh giới.

Sức mạnh một cái trên trời một cái dưới đất.

Huống chi Nam Cung Lưu Vân vốn cũng không phải là người bình thường, cho nên thời điểm thăng cấp, sẽ chấn động vô cùng khủng bố.

Một chút sơ ý thôi, ngay cả bản thân hắn cũng sẽ bị tiêu diệt.

Lúc trước thời điểm Nam Cung Lưu Vân ôm chặt Tô Lạc, cũng đã đem giấu Lôi Châu vào trong người Tô Lạc.

Cho nên ảnh hưởng của Lôi Châu đối với Tô Lạc sẽ giảm xuống mức thấp nhất.

Yên Hà tiên tử thấy Nam Cung Lưu Vân sau khi tránh được công kích của nàng, khoanh chân mà ngồi, trong lòng không khỏi cảm thấy nóng nảy.

Chẳng lẽ tiểu tử này nói thăng cấp, thật sự sẽ thăng cấp ngay sao?

Hành động này của Nam Cung Lưu Vân, làm cho Yên Hà tiên tử sinh đề phòng, không có lập tức ra tay giết hắn.

Lúc Yên Hà tiên tử đang hết sức ngây người.

Mây đen trên không trung dày đặc, bao phủ một lớp dày trên đỉnh đầu.

Sắc trời đột nhiên cũng thành màu đen, cơ hồ duỗi tay không thấy năm ngón.

Thần sắc Yên Hà tiên tử nhất thời cứng đờ, trong lòng nàng bỗng nhiên có một loại dự cảm không tốt.

“Oành!”

Bầu trời tối đen như mực.

Một tia chớp xẹt qua muôn trượng mang theo sắc thái dày đặc.

Chỉ nghe thấy âm thanh xôn xao, tiếng ầm ầm vang vọng lại hoàn toàn không nhìn thấy!

Trong nhất thời, không trung như là Lôi Hải chảy ngược, sấm chớp cuồn cuộn.

Sắc mặt Yên Hà tiên tử lập tức thay đổi lớn!

Nam Cung Lưu Vân cũng chỉ là sang cấp mười, sao có thể đưa tới Lôi Hải mãnh liệt như vậy.

Đây là chuyện không thể nào?

Chẳng lẽ bản thân hắn chính là hệ lôi?

Yên Hà tiên tử nhìn chằm chằm vào Nam Cung Lưu Vân đang khoanh chân ngồi trên mặt đất.

Lúc này, sấm sét trong không trung cuồn cuộn, màu tím bóng loáng, toàn bộ trời đất như có trận pháo hoa sáng rực, vô cùng đẹp, lại mang theo tia nguy hiểm vô cùng tận.

Đây không đơn giản chỉ là một đường sấm, hai đường sấm, mà là toàn bộ Lôi Hải từ trong không trung chảy ngược à!

Uy lực như vậy, trăm năm khó gặp.

Cho nên dù Yên Hà tiên tử là một trong những tuyệt thế cường giả, nhưng mà nàng có thể ngăn cản một đường sấm, hai đường sấm, nhưng vô số đường sấm như vậy công kích trên người nàng, nàng làm sao có thể chống đỡ được?

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.