Tà Vương Truy Thê: Phế Tài Nghịch Thiên Tiểu Thư

Chương 463: Chương 463: Lưu vong ở đảo biệt lập (4)




Không biết đã chạy trong rừng bao lâu, sắc trời cũng đã tối.

Ờ phía Đông, một vòng trời đỏ từ từ ló lên, dần dần phá vỡ màn đêm của ngày mới.

Ánh nắng ban mai bắt đầu xuyên qua, trên trời một mảng mây màu đỏ.

Ngày thứ năm đã trôi qua, hôm nay có thể xem là ngày thứ sáu của Nam Cung Lưu Vân.

Tô Lạc có chút bất đắc dĩ cười khổ.

Chạy trốn hai ngày hai đêm quả thật rùng mình kinh hãi, cực kỳ nguy hiểm, mỗi ngày đều bồi hồi bên cạnh sống chết, nếu không phải nàng thông minh, không biết đã chết bao nhiêu lần.

Bây giờ đã là ngày thứ sáu, lại một ngày, thêm một ngày Nam Cung Lưu Vân có thể khôi phục võ công, nàng sắp không cần phải chạy trốn khắp nơi như bây giờ.

Tô Lạc ngẩng đầu lên trời nhìn đám mây đỏ rực rỡ đẹp đẽ, lấy Tiểu Thần Long ra, xoa đầu nó: “Mau đi trước dẫn đường đi, chúng ta không còn nhiều thời gian nữa.”

Tiểu Thần Long hiểu ý, kêu gừ gừ hai tiếng, thân mình nhỏ bé nhanh chóng vượt qua rừng sâu, tốc độ nhanh như chớp mắt.

Tô Lạc đi phía sau nó, lúc nào cũng đều lợi dụng Linh Vũ Bộ trên ngọn cây để chạy trốn.

Bởi vì vậy nên nếu Lý Ngạo Thiên muốn truy bắt nàng, chắc chắn hắn sẽ phải đề cao tốc độ. Tô Lạc không cầu có thể đánh bại hắn, chỉ cần Nam Cung Lưu Vân xuất quan là tốt rổi.

Mặt trời màu đỏ dần dần nhô lên cao.

Bây giờ đã là giữa trưa.

Bỗng nhiên, Tiểu Thần Long chỉ vào cái sơn động có thể ẩn núp ở phía trước, cái đầu nhỏ nhìn Tô Lạc kêu to.

“Ngao ngao ngao” Đường vòng, đường vòng! Có ma thú! Có ma thú!

“Ma thú!” Tô Lạc nhất thời kinh ngạc.

Nàng cảm thấy rất kì quái, hoang đảo kia thế nhưng tìm hoài không thấy một con ma thú, không nghĩ nơi này lại có.

“Ngao ngao ngao” Có ma thú nhỏ! Có ma thú nhỏ!

Trong mắt Tiểu Thần Long phân rõ trắng đen lóe lên tia hưng phấn vui sướng, hận không thể lập tức đi vào để tìm ma thú nhỏ chơi.

“Nơi này làm sao có ma thú?” Tô Lạc cảm thấy có chút đột ngột.

Rốt cuộc trên đảo kia tìm hoài không thấy được một con ma thú, thế nhưng lại xuất hiện ở đây, mà còn có một con ma thú nhỏ?

“Con ma thú này lợi hại không?”

“Ngao ngao ngao” Cấp bảy! Ma thú cấp bảy!

Tiểu Thần Long kích động khoa tay múa chân, gật đầu mãnh liệt với Tô Lạc.

Ma thú cấp bảy!

Trong lòng Tô Lạc cả kinh, trên đảo hoang này thế nhưng lại có ma thú cấp bảy.

Nàng đang muốn ôm Tiểu Thần Long đi đường vòng, trong đầu đột nhiên lóe sáng.

Ma thú cấp bảy... Lý Ngạo Thiên cũng là cấp bảy... Hắc hắc!

Khóe miệng nàng gợi lên nụ cười giả tạo cùng gian kế, nàng ghé vào tai Tiểu Thần Long, lẩm bẩm nói với nó.

Hiển nhiên Tiểu Thần Long đối với loại mạo hiểm này rất hứng thú, gật đầu liên tục, trong nháy mắt thân mình nhỏ bé đã biến mất trước mặt Tô Lạc.

Tô Lạc để thiên linh thủy rơi ở vị trí cách đó không xa, dẫn dụ con ma thú lớn rời đi, để lúc này Tiểu Thần Long bay vào, ôm con ma thú nhỏ chạy.

Chuẩn bị xong, Tô Lạc nằm sấp sau cây cổ thụ cách đó không xa, nhìn thấy con gấu ngựa đang dùng mũi ngửi tìm kiếm mục tiêu.

Rất nhanh, nó đã tìm được thiên linh thủy trên mặt đất.

Tô Lạc thực sự quá giảo hoạt, nàng đổ hết nước trên mặt đất, cái ly cũng chỉ dư lại một chút.

Gấu ngựa đem miệng uống cạn thiên linh thủy trong ly, rất nhanh nó đã bị hương vị thần kỳ này hấp dẫn, giống như trúng độc, không thể thoát khỏi.

Trong động con ma thú nhỏ kêu ngao ngao, nó cũng mặc kệ, chỉ cúi đầu ngửi tới ngửi lui, rồi đem cỏ dại và bùn đất nuốt vào trong miệng.

Tiểu Thần Long đã thuận lợi mang ma thú nhỏ ra, nó chạy tới trước mặt Tô Lạc, còn chưa kịp tranh công, con gấu ma thú nhỏ liền ngao ngao ngao hét chói tai.

Tô Lạc trong lòng thầm than: “Xong rồi!”

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.