Tà Vương Truy Thê: Phế Tài Nghịch Thiên Tiểu Thư

Chương 1192: Chương 1192: Nam cung thức tỉnh (7)




Tô Lạc buồn bực lắc đầu: “Có Điện chủ Cửu Trùng Điện ở đây, làm sao có thể giữ bí mật được? Còn có, cái ngươi nói là không quyết đoán sẽ sinh ra hậu hoạn là nói tới…”

Tô Lạc chỉ hướng Lý Dao Dao.

Người duy nhất ở nơi này có khả năng lan truyền chuyện của Tô Lạc ra bên ngoài chỉ có một mình Lý Dao Dao mà thôi.

Lúc này, sở hữu ánh mắt đều tập trung đến Lý Dao Dao trên người.

“Ngươi, các ngươi muốn làm gì!” Bị bốn mắt nhìn chăm chú vào, Lý Dao Dao chỉ cảm thấy hãi hùng khiếp vía. Nàng xác thật tính toán sau khi rời khỏi đây sẽ tuyên dương khắp thiên hạ bí mật của Tô Lạc, khi người khác tới tìm Tô Lạc phiền toái thì nàng sẽ ngư ông đắc lợi. Nhưng nàng không nghĩ tới người sẽ đưa ra ý kiến giết nàng lại là tam sư huynh của nàng.

Lý Dao Dao vô cùng đau đớn thống khổ trong lòng.

Tô Lạc chậm rì đứng lên, cười như không cười mà bước từng bước một đến trước mặt nàng: “Lý Dao Dao, ngươi biết quá nhiều, ngươi nói, phải làm sao mới tốt đây?”

Tô Lạc hạ giọng thầm thì bên tai nàng.

“Ngươi… Đừng giết ta, các ngươi không thể giết ta!” Lý Dao Dao khẩn trương tới mức không ngừng lui về phía sau: “Nhị sư huynh cứu mạng, nhị sư huynh…”

“Phốc! Giờ mới gọi nhị sư huynh đã là quá muộn. Lý Dao Dao, nhị sư huynh của ngươi đã xuống địa phủ rồi, ngươi cũng muốn đi theo đúng không?” Tô Lạc vẫn bình tĩnh như cũ, tươi cười càng thêm khát máu yêu dị.

Lý Dao Dao bị ép sát từng bước, cuối cùng, lưng nàng ta cũng chạm vào vách tường.

Chung quanh không còn đường lui nữa.

Lý Dao Dao tựa như b aba trong rổ, không có chỗ trốn.

“Ngươi tự sát hay muốn ta động thủ?” Tô Lạc cười tủm tỉm nói.

Vốn dĩ nàng nghĩ đến thân phận thanh mai trúc mã của Nam Cung Lưu Vân nên không giết nàng ta. Nhưng hiện tại nàng đã biết bí mật này, nàng chắc chắn sẽ nói ra bên ngoài, cho nên Tô Lạc không thể để nàng sống được nữa.

“Không, không, các ngươi không thể giết ta!” Lý Dao Dao hoảng sợ vô cùng, nàng lắc đầu: “Nhị sư huynh vì cứu ta, ngay cả tánh mạng cũng không cần, tam sư huynh, ngươi nhẫn tâm để nhị sư huynh trả giá sinh mệnh mà chẳng được gì sao?”

Lý Dao Dao thấy không đả động được Tô Lạc, nàng chuyển sang Nam Cung Lưu Vân ngay.

Cả người Nam Cung Lưu Vân đỏ tươi, phảng phất như Tu La đi ra từ trong địa ngục, mùi máu tươi dày đặc khiến người buồn nôn, sát khí dày đặc trên người như máu tươi sôi sung sục.

Nam Cung Lưu Vân như mới tắm máu xong, đi đến trước mặt Lý Dao Dao, cuối cùng, hắn yên lặng đứng trước người Lý Dao Dao, dùng ánh mắt bình tĩnh nhìn nàng.

“Ta muốn ngươi chết, oan có đầu nợ có chủ, nếu ngươi có oán hận trong lòng thì tới tìm ta.” Nam Cung Lưu Vân vẫn vững vàng, bình tĩnh, giọng nói không chút lên xuống gì.

“Tam sư huynh! Ta đã cứu mạng ngươi, sao ngươi có thể đối xử với ta như vậy!” Lý Dao Dao liều mạng lắc đầu, không ngừng khóc thút thít: “Lúc trước khi ngươi thí luyện bị người ta đuổi giết, mình đầy thương tích, là ta trộm giải dược của sư phụ đưa cho ngươi, lần đó ta thiếu chút nữa bị sư phụ đánh gãy chân, nhưng mà ta không hề hối hận, thậm chí còn thật vui vẻ, bởi vì ta cứu tam sư huynh. Ta vì tam sư huynh ngay cả tánh mạng cũng không cần, ngay cả tôn nghiêm của nữ nhân cũng vứt bỏ, sao tam sư huynh có thể giết ta?”

Lý Dao Dao khóc hoa lê đái vũ, đáng yêu nhu mì.

Sắc mặt của Nam Cung Lưu Vân trong nháy mắt đen lại, ngay sau đó đã hiện lên sự lạnh lùng: “Đừng đổ thừa, ngươi cố tình muốn đối địch với Lạc nha đầu.”

Cho nên, ai đối địch với Tô Lạc đều là mục tiêu săn giết của hắn.

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.