Tà Vương Truy Thê: Phế Tài Nghịch Thiên Tiểu Thư

Chương 1156: Chương 1156: Ngoài dự đoán của mọi người (6)




Vị Điện chủ Cửu Trùng Điện mang theo linh hồn màu đen này vừa phun một cái!

Uy áp tinh thần đè lên cao nguyên đầy tuyết này đã tăng lên gấp đôi!

“Ta thật là khó chịu, không thở nổi…” Mồ hôi trên mặt Lý Dao Dao cuồn cuộn rơi xuống.

Không chỉ có Lý Dao Dao, Lạc Điệp Y và Tử Nghiên cũng có không chịu nổi uy áp mạnh mẽ đến mức này.

Thật giống như các nàng đang phải khiêng một ngọn núi lớn trên lưng mình, mỗi một bước tiến về phía trước đều vô cùng khó khăn.

“Ta cảm thấy ta sắp nát.” Vẻ mặt Tử Nghiên như đưa đám, buồn bực mà lau mồ hôi đang không ngừng tràn ra.

Nàng phát hiện cứ đi một bước, xương cốt trong cơ thể cũng sẽ run răng rắc một lần, khiến nàng có cảm giác như thân thể của mình có thể nát bấy bất kì lúc nào, thật sự là vô cùng đáng sợ.

Tô Lạc dùng vẻ mặt đồng tình mà nhìn nàng.

Lúc này nàng được Nam Cung Lưu Vân bảo vệ, cũng không trực tiếp chịu ảnh hưởng của loại uy áp này, nếu so sánh thì có thể nói nàng là người nhẹ nhàng nhất trong tất cả mọi người.

Đúng lúc này, bỗng nhiên, sát khí như có như không dần dần xuất hiện.

Đôi mắt đẹp của Nam Cung Lưu Vân hiện lên sự lạnh lùng, hắn lạnh nhạt nói: “Chuẩn bị chiến đấu!”

Chuẩn bị chiến đấu?

Lý Dao Dao cảm thấy nàng sắp phát điên rồi!

Hiện tại đừng nói chiến đấu, ngay cả đứng nàng cũng đứng không yên, sao còn có thể chiến đấu chứ?

Nhưng địch nhân sẽ không vì nàng đang gặp khó khăn mà đồng tình, ngược lại sẽ càng thêm kiêu ngạo.

“Vèo vèo vèo!” Từng cái bóng đồng loạt xuất hiện trên cao nguyên băng tuyết.

“Trời ạ, là Tuyết Lạc Toan Nghê!” Lý Dao Dao thấy vậy, quả thực muốn điên mất rồi!

Nàng sao có thể quên Tuyết Lạc Toan Nghê chứ?

Lúc trước nàng mang đội rời đi, nhưng sau lại bị Tuyết Lạc Toan Nghê không ngừng đuổi giết, một đám người mới chật vật trốn vào bên trong Mộc Tiên Phủ.

Nhưng mà, hiện tại những con Tuyết Lạc Toan Nghê này thế nhưng sống sờ sờ mà xuất hiện trước mặt bọn họ, hơn nữa, mỗi một con đều vô cùng to lớn, lông tóc sáng như tuyết.

“Đây rốt cuộc là chuyện gì!” Lạc Điệp Y thét chói tai nói hộ cho tâm lý của Lý Dao Dao.

Đúng vậy, rốt cuộc là chuyện gì xảy ra? Tuyết Lạc Toan Nghê vốn ở bên ngoài Mộc Tiên Phủ sao lại xuất hiện ở chỗ này?

“Rống!” Ánh mắt của Tuyết Lạc Toan Nghê như mắt của đàn sói tỏa ra ánh sáng xanh, nó phẫn nộ gào thét về phía Lý Dao Dao!

Con Tuyết Lạc Toan Nghê này còn nhớ rõ Lý Dao Dao.

“Cái này phiền toái rồi.” Tô Lạc buồn bực mà nhíu mày.

“Không còn cách nào.” Nam Cung Lưu Vân khí định thần nhàn mà đứng ở bên người Tô Lạc, nói chuyện không nhanh không chậm, vô cùng bình tĩnh.

“Sao? Chẳng lẽ ngươi có biện pháp?” Tô Lạc tò mò mà nâng khuôn mặt nhỏ chỉ bằng bàn tay.

Nam Cung Lưu Vân không tỏ ý kiến gì, chỉ chìa tay: “Đã tới tầng thứ chín, chết sống của bọn họ liên quan gì đến chúng ta?”

Tô Lạc hít sâu một hơi, lại bất đắc dĩ thở ra, đồng thời giơ ngón tay cái với Nam Cung Lưu Vân. Tấn Vương điện hạ, ngươi thật mạnh!

Tuyết Lạc Toan Nghê vô cùng đoàn kết, cũng là chủng tộc vô cùng thích ghi thù.

Cho nên, mười hai con Tuyết Lạc Toan Nghê đều đang quay xung quanh bốn người Lý Dao Dao.

Tử Nghiên và Bắc Thần Ảnh không chủ động công kích chúng nó, cho nên chúng nó cũng sẽ không chủ động trêu chọc cường giả nhân loại.

“Gào!” Ba con Tuyết Lạc Toan Nghê không ngừng tới gần Lý Dao Dao.

Nhưng cũng may là up áp đang đè nặng lên bọn họ cũng có tác dụng với Tuyết Lạc Toan Nghê, cho nên hành động của ba con Tuyết Lạc Toan Nghê cũng phải chịu trở ngại.

Động tác của chúng nó tuy chậm, tuy rằng cứ bước ra một bước, mồ hôi sẽ nhỏ một giọt xuống mặt đất, nhưng những khó khăn này không những không ngăn cản được chúng nó mà còn dấy lên hung phấn muốn chiến thắng của Tuyết Lạc Toan Nghê.

“Không, không, không cần lại đây!” Lý Dao Dao gấp đến độ muốn điên rồi!

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.