Tà Vương Truy Thê: Phế Tài Nghịch Thiên Tiểu Thư

Chương 1117: Chương 1117: Nguy cơ bốn phía (7)




Đội Lý Dao Dao: Bốn mươi điểm

Đội Bắc Thần Ảnh: Bốn mươi điểm

Đội Lạc Điệp Y: Bốn mươi điểm

Đội Tô Lạc: Bảy mươi điểm

Cửa này, Nam Cung Lưu Vân và Tô Lạc lại thắng.

Nhưng mà, đây là kết quả nằm trong dự kiến.

Ở cửa này, Tô Lạc không những tung ra linh sủng, cuối cùng còn phối hợp ăn ý với Nam Cung Lưu Vân, để ngăn cơn sóng dữ. Nếu bọn họ như vậy mà còn không thắng, thì thật là không công bằng.

Phần thưởng của cửa này rất tự nhiên mà bay về phía Nam Cung Lưu Vân và Tô Lạc.

“Hả?” Tô Lạc vươn tay, đỡ được một đám sương mù màu trắng, bay tới trước mặt.

Lớp sương mù dày đặc dần dần tan đi, hiện ra một viên tinh thạch màu tím trong lòng bàn tay Tô Lạc.

Nhưng mà, trước mắt Tô Lạc là một viên tinh thạch màu tím rất nhỏ, chỉ lớn bằng móng tay cái thôi.

Tô Lạc tò mò mà nhìn sang Nam Cung Lưu Vân.

Vừa nhìn thấy, nàng không khỏi hộc máu.

Vị điện chủ điện Cửu Trùng thật sự là cực kì bất công!

Ông ta ban cho Nam Cung Lưu Vân cục tinh thạch màu tím to như quả trứng bồ câu, vậy mà viên của nàng chỉ nhỏ bằng móng tay cái…

Nhìn thấy biểu tình như gặp quỷ của Tô Lạc, mặt mày Nam Cung Lưu Vân tươi cười, hắn sủng nịch mà xoa xoa đầu Tô Lạc: “Được rồi, đừng tức giận, tinh thạch này cho ngươi đấy.”

“Thật sao?” Ánh mắt Tô Lạc sáng lên.

Thật ra, nàng chỉ chửi thầm trong lòng một hai câu.

Nhưng trên thực tế, nàng cũng biết, để vượt qua cửa này, nàng trả giá cũng không nhiều, có thể được thưởng một viên tinh thạch màu tím bằng móng tay là đã vô cùng vô cùng không tệ rồi.

Phải biết rằng, tinh thạch màu tím đối với tuyệt đỉnh cao thủ như sư phụ nàng, cũng còn vô cùng hấp dẫn.

Nam Cung Lưu Vân cười cười: “Chỉ cần ngươi muốn, chỉ cần ta có.”

Chỉ cần nàng muốn, chỉ cần hắn có. Một câu đơn giản như vậy, nhưng muốn thực hiện được lời nói đó, lại khó khăn tới mức nào?

Mà Nam Cung Lưu Vân nhẹ nhàng nói ra như vậy.

Đừng nói một cục tinh thạch màu tím, cho dù mười cục hay trăm cục, chỉ cần Tô Lạc thích, thì Nam Cung Lưu Vân cũng sẽ cho nàng toàn bộ.

Đôi mắt Tô Lạc mỉm cười, sóng mắt đong đưa, tình ý trong đáy mắt bắt đầu lay động.

Câu nói kia, khiến nàng không thể không rung động.

Giữa hai người, tình ý sinh động, lưu luyến triền miên, làm cho sa mạc giống như nhuộm đầy máu tươi này, thêm ấm áp.

Lý Dao Dao nhìn không vừa mắt hai người họ tình tứ, nên hừ lạnh một tiếng: “Cửa thứ sáu qua rồi, nhưng còn chưa tìm được đường đến cửa thứ bảy đó.”

Thanh âm Lý Dao Dao mang theo một tia tức giận, nháy mắt chọc phá bầu không khí ấm áp.

Mọi người tức khắc trở lại với hiện thực.

Trải qua trận chiến vừa rồi, mọi người đều bị thương, dường như, đã khống còn đủ sức lực nữa.

Hơn nữa, cửa thứ sáu mà đã gian nan như vậy, thì chỉ có trời biết cửa thứ bảy sẽ như thế nào.

Không biết mới đáng sợ, đối với ba cửa cuối cùng bí ẩn, trong lòng mọi người không khỏi thấy sợ hãi.

Nhưng mà thần sắc Nam Cung Lưu Vân vẫn bình thường.

Hắn nhàn nhạt mà liếc một vòng bốn phía, thanh âm hắn lạnh băng, chậm rãi vang lên: “Nghỉ ngơi tại chỗ đi, một canh giờ sau sẽ xuất phát.”

Sau đó, hắn cúi đầu, dặn dò Tô Lạc vài câu, phân phó Tiểu Thần Long và Tiểu Linh Hồ bảo vệ Tô Lạc thật tốt.

Lúc sau, thân hình hắn lập tức biến mất, không tung tích.

Hắn một mình đi tìm đường đi đến cửa thứ bảy.

Thực lực Nam Cung Lưu Vân rất mạnh, đồng thời, cảm giác của hắn cũng vô cùng nhạy bén.

Theo lý thuyết, sau khi thông qua cửa thứ sáu, thì tâm tình hắn phải thả lỏng mới đúng. Nhưng mà hắn lại ẩn ẩn có một dự cảm không tốt.

Giống như, chuyện vượt qua chín cửa này, phải trong thời gian hạn chế… Tuy rằng, trước đó, vị điện chủ điện Cửu Trùng không có nhắc tới.

Nam Cung Lưu Vân siết chặt nắm tay.

Chỉ có một khoảng thời gian hạn chế để vượt qua chín cửa, là do hắn đoán ra.

Điểm của chín cửa được cộng lại với nhau, cũng là do hắn đoán ra.

Nhưng mà, chuyện liên quan đến sống chết của Tô Lạc, nên Nam Cung Lưu Vân không dám chậm trễ.

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.