Cho dù là có đi nữa, hẳn là cũng chỉ là con số lẻ nhỏ bé so với của Tấn Vương điện hạ mà thôi.
Ôm tâm tư như vậy, Mạnh Lương đệ vừa lấy lại tinh thần, nhìn vào tờ giấy ký xác nhận mượn đồ thứ hai kia, cũng là 1500 viên tinh thạch?
Thái Tử mà có thể thiếu nợ Tô Lạc nha đầu thúi kia 1500 viên tinh thạch xanh biếc?
Tức khắc, Mạnh Lương đệ mặt liền tái đi.
Mạnh Lương đệ ngơ ngẩn mà đứng tại chỗ, lại từ từ lui về phía sau ba bước, ngước mắt, đôi mắt mở thật lớn, khó có thể tin mà trừng mắt trước mắt hai vị này.
“Chuyện này… Sao có thể?” Nàng lẩm bẩm ra tiếng.
“Giấy trắng mực đen viết rất cẩn thận, nếu ngươi không tin, lập tức kêu Thái Tử ra mà xác nhận.” Tô Lạc lấy lại giấy nợ của mình, cười như không cười mà nói.
“Thái Tử… Thái Tử điện hạ hắn đang không có ở đây, như Từ quản gia nói, hắn đã đi ra ngoài rồi, cho nên… Nợ này hay là các ngươi ngày khác hẳn quay lại đòi.”
Tới ba ngàn viên tinh thạch màu xanh biếc, dù có là lén tham ô quốc khố cũng chưa chắc vét được đủ ngần ấy số lượng.
Cho nên Mạnh Lương đệ đơn giản là đã bất chấp tất cả.
Nam Cung Lưu Vân mắt phượng nguy hiểm nheo lại, thong thả ung dung hỏi: “Thật sự là không có ở đây?”
“Xác thật không có ở đây!” Mạnh Lương đệ hít sâu, ngẩng đầu ưỡn ngực, cố làm cho chính mình thêm phần can đảm.
“Rất tốt.” Nam Cung Lưu Vân đứng lên, quét chung quanh một vòng, liếc Mạnh Lương đệ một cái, khóe miệng gợi lên một nụ cười quỷ quyệt.
“Thái Tử như vậy, làm sao có thể đảm đương được trọng trách gánh vác cả một quốc gia? Tương lai phụ hoàng làm sao có thể yên tâm mà đem giao toàn bộ quan hệ ngoại giao của Đông Lăng vào tay hắn? Xem ra Bổn vương phải thay phụ hoàng đến quản giáo hắn cho thật tốt.”
Sau đó, hắn không nói hai lời, lôi kéo Tô Lạc trực tiếp đi.
Mạnh Lương đệ trong lòng khiếp sợ.
Tấn Vương điện hạ mang theo một đám người vô cùng đông kéo lại đây, lại có thể rời đi dễ dàng như vậy ư? Hắn kế tiếp rốt cuộc muốn làm gì đây? Bọn họ sao có thể sẽ rời đi dễ dàng như vậy?
Mạnh Lương đệ trong lòng có một loại dự cảm tốt đẹp, trong lòng nàng tim đang đập loạn xạ, bước chân nàng theo bản năng mà đi theo Nam Cung Lưu Vân đi ra ngoài.
Nam Cung Lưu Vân nắm Tô Lạc đi ra ngoài, dừng lại ở quảng trường rộng lớn trước cửa phủ Thái Tử.
Giữa đám người, Tấn Vương điện hạ bắt đầu nói chuyện.
Hắn nói lời ít mà ý nhiều, tổng kết ra trọng tâm ý tứ của hắn trong một câu như sau:
“Nuôi binh ngàn ngày dùng trong một giờ, từ hôm nay trở đi, Bổn vương cho phép các ngươi đi khắp nơi lùng sục toàn bộ đế đô, muốn làm gì thì làm tùy ý các ngươi, ai có thể bắt được Thái Tử, Bổn vương sẽ thưởng kẻ đó một trăm viên tinh thạch màu xanh biếc.”
Một trăm viên tinh thạch màu xanh biếc đó… Mạnh Lương đệ tránh ở phía sau cửa trong lòng bỗng nhiên chấn động, Tấn Vương điện hạ thật là dữ dội.
Đến nỗi những câu Nam Cung Lưu Vân nói ra trước những lời này, nàng ta cũng không còn nhớ trong lòng nữa. Theo nàng thấy thì, Thái Tử nếu đã trốn đi, hơn phân nửa là chắc chắn sẽ không bị tìm được.
Những tên binh lính nghe Nam Cung Lưu Vân nói xong, tức khắc một đám đều hoan hô mừng rỡ!
Tấn Vương điện hạ luôn luôn có một sự nhẫn nhịn chịu đựng đối với Thái Tử, làm hại bọn họ rõ ràng thực lực hơn hẳn bọn hộ vệ của Thái Tử nhưng lại bị bọn chúng đè đầu.
Nhưng hiện tại đã có những lời này của điện hạ, không cần biết là họ muốn làm những gì, những lời này đối bọn họ mà nói quả thực chính là đặc xá lệnh.
“Các ngươi nghe có rõ hết chưa?” Nam Cung Lưu Vân mắt phượng híp lại, khí thế như hồng.
“Đã rõ!” Toàn bộ binh lính đều ngẩng đầu ưỡn ngực, đều nhịp mà trả lời.
“Tan.” Nam Cung Lưu Vân vung tay lên, những tên hộ vệ của hắn tức khắc như thả hổ về rừng, chảy vào đế đô phồn hoa.
Hộ vệ của Nam Cung Lưu Vân, ít nhất cũng đạt linh lực cấp ba trở lên.
Chỉ một hộ vệ cấp ba thì không là gì cả, nhưng một ngàn tên hộ vệ cấp ba thì, hẳn là dọa người sợ chết rồi.
Một ngàn tên hộ vệ cấp ba bỗng nhiên tràn vào đế đô, tức khắc gây ảnh hưởng nghiêm trọng với đế đô phồn hoa.
Tuy nhiên bọn họ cũng làm việc rất rõ ràng chuẩn xác, chuyên môn chọn những nơi mang danh nghĩa của Thái Tử mà tiến hành phá hoại.