Tà Vương Truy Thê: Phế Tài Nghịch Thiên Tiểu Thư

Chương 101: Chương 101: Rơi Vào Tay Địch (2)




Nàng không thể ngờ được bi kịch như vậy lại rơi vào trên người mình.

Như vậy, hiện tại chỉ còn cách im lặng xem diễn biến thôi.

Bị Nga Hoàng đẩy đi chầm chậm về phía trước, đầu óc Tô Lạc suy nghĩ nhanh như điện, trong đầu nhanh chóng hiện lên từng kế sách, nàng tìm kiếm hết thảy phương pháp có thể thoát thân.

Đôi tay nàng bị trói chặt ra phía sau, nàng cố tìm cách tháo dây, nhưng lại bi ai phát hiện càng cố tháo thì dây thừng sẽ càng siết chặt hơn, làm dây cứa chặt vào da thịt. Tô Lạc hít một hơi, tức khắc từ bỏ phương pháp này.

“Ha ha…” Nga Hoàng cười lạnh mấy tiếng: “Ngươi cho rằng đó là dây thừng bình thường sao? Thật là buồn cười! Đó là Bó Linh Tác! Người thường không có linh lực có thể cởi bỏ được sao? Nằm mơ đi!”

Linh lực sao? Sau khi không gian mở ra, nàng cũng không phải là phế vật không có chút linh lực nào.

Nhưng mà, Nga Hoàng lại lần nữa mở miệng đánh vỡ mộng đẹp của Tô Lạc: “Dù ngươi có linh lực, nhưng không biết cách tháo gỡ thì cũng vô dụng cả thôi!”

Tô Lạc ngay tức khắc trở nên buồn bực.

Vậy xem như biện pháp này không thể dùng.

Tiếp tục đi tới, Tô Lạc giả vờ lảo đảo té ngã ra trên mặt đất, nhích tới gần vách tường phía sau lưng.

Trong chớp nhoáng, nàng rút ra được một con dao rồi ra sức mà cắt, lại cũng bi ai phát hiện không thể cắt được!

Được thôi, đành nghĩ cách khác vậy.

Nga Hoàng cười lạnh mà nhìn nàng: “Đừng cố nữa, ngươi trốn không thoát đâu! Ngoan ngoãn mà cùng ta tới Dao Trì cung đi!”

“Nếu biết ta là pháp sư không gian, các ngươi còn dám dùng phương pháp này để thỉnh về sao? Không sợ ta sẽ tố cáo tội xấu của các ngươi trước mặt chủ nhân sao?” Tô Lạc cố tình dùng lời nói để chuyển sự chú ý của nàng đi.

“Tố cáo chuyện xấu? Người đã đánh giá chính mình quá cao rồi phải không?” Nga Hoàng cười châm chọc, liếc xéo Tô Lạc, vẻ mặt khinh thường: “Chẳng lẽ ngươi không biết có một loại pháp thuật gọi là khống rắp tâm ư? Nó có thể trực tiếp khống chế tâm thần của ngươi, khiến ngươi giống như cái xác không hồn? Ngươi nghĩ thử xem ngươi tới Dao Trì cung rồi thì còn đủ khả năng tố cáo sao?”

Khống rắp tâm? Như cái xác không hồn? Tô Lạc từ đáy lòng hiện lên sự lo lắng.

Tô Lạc tỏ vẻ vô cùng cô đơn đáng thương, song trong lòng lại âm thầm hạ quyết tâm.

Thị nữ này của Dao Trì tiên tử nhất định phải chết trước khi gặp lại nàng ta. Tuyệt đối không thể để nàng làm lộ bí mật của mình ra ngoài, nếu không sau này không còn ngày nào có thể yên tâm được.

Đã đi qua đường hầm dài tối, sông dài tối đen cũng đã vượt qua, nhưng Tô Lạc vắt hết óc cũng chưa nghĩ ra cách thoát khỏi nơi này, nàng không khỏi âm thầm sốt ruột.

Lại nói đến Dao Trì tiên tử.

Bên cạnh Nam Cung Lưu Vân giờ phút này có một vị cao nhân mặc trang phục đen, chỉ thấy hắn toàn thân bao phủ một màu đen, dáng đứng thẳng, cho người ta một loại cảm giác lạnh lẽo run sợ.

Nam Cung Lưu Vân thu chiêu, ánh mắt tà mị thô bạo, lộ ra hào quang uy nghiêm lạnh lùng: “Đã đến đủ?”

“Đúng.” Kẻ áo đen có vẻ vô cùng cung kính hắn: “Hổ lang quân đoàn, ba ngàn binh sĩ toàn bộ tụ tập, chờ Vương gia phân phó.”

“Toàn lực điều tra sơn mạch Lạc Nhật, nhất định phải tìm được nàng!” Sắc mặt Nam Cung Lưu Vân có chút tái nhợt, ánh mắt dấu đi sự sắc bén như mắt chim ưng, trông có vẻ bình tĩnh, toàn thân bao bọc sát khí: “Tìm không thấy người, các ngươi cũng không cần trở về gặp bổn vương!”

“Vâng!” Kẻ áo đen vâng mệnh một tiếng, cung kính lạy rồi xoay người đi.

Hắn giơ tay lên, tức khắc, ba ngàn binh lính lấy kẻ áo đen làm mốc, phân ra tiêu chuẩn mỗi đội mười người, phân tán khắp nơi theo bốn phương tám hướng bắt đầu tìm kiếm.

Dao Trì tiên tử đứng ở cách đó không xa nắm chặt tay, nhìn Nam Cung Lưu Vân muốn nói lại thôi, trên khuôn mặt bình tĩnh không gợn sóng lóe lên chút phẫn nộ.

Nàng không ngờ rằng rằng Nam Cung Lưu Vân dám mang hổ lang quân đoàn vào sơn mạch Lạc Nhật!

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.