Tà Vương Truy Thê: Phế Tài Nghịch Thiên Tiểu Thư

Chương 481: Chương 481: Sinh tử tồn vong (8)




Nam Cung Lưu Vân bất đắc dĩ gật gật đầu: “Đúng vậy, đoạn long thạch bị Lý Ngạo Thiên thả xuống.”

Tô Lạc tức khắc không nói gì, yên lặng trừng mắt nhìn Nam Cung Lưu Vân một cái: “Biết rõ đoạn long thạch rơi xuống dưới, ngươi còn tiến vào?”

Nam Cung Lưu Vân cười xoa bóp chóp mũi Tô Lạc: “Lạc nha đầu ở bên trong, mặc dù là núi đao biển lửa Bổn vương cũng tiến vào, nhất định phải như vậy.”

Hắn tuy rằng cười, nhưng là trong ánh mắt lại lộ ra một sự nghiêm túc, hắn không hề chớp mắt mà ngóng nhìn Tô Lạc.

Tô Lạc hơi hơi quay đầu đi.

Không hề có chút thâm tình nào sao, nàng không thừa nhận chuyện hắn cùng nàng sao?

“Khụ khụ khụ…”

Ngọn lửa trong hang động thật sự là quá lớn, nhiệt độ quá cao, cho dù có linh lực hộ thể, vẫn cảm thấy nóng rực từng hồi.

Nam Cung Lưu Vân không nói hai lời, đại chưởng chống phía sau lưng Tô Lạc, không ngừng rót linh lực cuồn cuộn vào trong cơ thể nàng.

Linh lực chia làm hai cổ.

Một cổ giúp dựng lên phòng ngự cứng cỏi bên trong thân thể của nàng, chống đỡ sự xâm nhập của ngọn lửa cực nóng.

Mặt khác cổ còn lại nhẹ nhàng hơn rất nhiều, lưu động ở trong cơ thể Tô Lạc, bảo dưỡng cho lục phủ ngũ tạng của nàng.

Trước đó Tô Lạc bị Lý Ngạo Thiên đuổi giết khắp nơi, lại bị hết chưởng này đến chưởng khác nện xuống, nội thương vô cùng nghiêm trọng, nếu trị liệu chậm trễ sẽ lưu lại di chứng không thể xóa nhòa.

Qua một hồi lâu, Tô Lạc mới xua xua tay, ý bảo Nam Cung Lưu Vân dừng tay.

Nàng đã ra hiệu hồi lâu, Nam Cung Lưu Vân vẫn không để ý tới nàng, Tô Lạc quay đầu nhìn lại, không khỏi ngây ngẩn cả người.

Nam Cung Lưu Vân quay mặt đi, trong cặp mắt phượng tà mị quyến rũ kia rõ ràng có một chút ướt át.

“Nam Cung…” Tô Lạc lôi kéo ống tay áo hắn, đong đưa nhè nhẹ: “Ta không bị gì đâu, thật đấy.”

Nam Cung Lưu Vân hít sâu một hơi, ngồi ở phía sau lưng nàng, gắt gao ôm chặt nàng vào lòng ngực.

Hắn lẳng lặng vùi mặt vào hõm vai nàng, âm thanh mang theo sự phẫn nộ: “Bổn vương sẽ đòi lại công bằng cho ngươi.”

“Nam Cung…”

Tô Lạc đang định nói gì đó liền bị Nam Cung chặn lại: “Bổn vương biết, Lý gia là một trong mười đại gia tộc lớn nhất, thế lực rắc rối khó lường, nhưng thì đã làm sao chứ?”

“Dám khi dễ Lạc nha đầu của Bổn vương, Lý gia chuẩn bị diệt tộc đi!” Nam Cung Lưu Vân không hề có sự đắn đó nào, nhưng lại có làm người nghe trong lòng run sợ.

“Tuy nhiên, tạm thời sẽ không ra tay, Lạc nha đầu có thể chờ Bổn vương vài ngày được không?” Nam Cung Lưu Vân thanh âm thật nhẹ, nhẹ tựa lông hồng, mang theo một tia áy náy.

Tô Lạc nhìn hắn, trong khoảng thời gian ngắn có chút trầm mặc.

Còn nhớ rõ ngày đó ở sơn mạch Lạc Nhật, hắn bỏ mặc mình chạy đi cứu Dao Trì tiên tử.

Vậy mà hiện tại, nàng lại thành cánh chim nhỏ hắn muốn bảo hộ, vì nàng hắn chọn lựa về sau sẽ đi diệt toàn bộ Lý gia.

Tô Lạc nàng có tài đức gì, có thể làm cho đường đường Tấn Vương điện hạ, người mà tất cả nữ nhân trên khắp đại lục phải mê mệt, phải vì nàng mà nên nỗi thế này?

Tô Lạc trong lúc nhất thời trầm mặc, làm cho Nam Cung Lưu Vân có chút luống cuống tay chân.

Hắn vội vã giải thích với nàng: “Đánh rắn nhất định phải cầm chắc phần thắng, Bổn vương cần phải nắm chắc thời điểm phù hợp để ra tay, ngươi đang trách Bổn vương sao?”

Tô Lạc chậm rãi lắc đầu.

Hắn chẳng khác nào một vị thần tôn quý, lại ở trước mặt nàng ăn nói khép nép nhún nhường mong muốn nàng sẽ vui, nàng sao còn có thể trách hắn?

Tô Lạc cười cười: “Không vội, chờ ta mạnh lên rồi rồi, chúng ta cùng đi diệt Lý gia.”

Lý Dao Dao đuổi giết nàng, Lý Ngạo Thiên cũng đuổi giết nàng, nàng xem như đã kết hạ thâm cừu đại hận với Lý gia.

Nam Cung Lưu Vân bỗng nhiên cười, hắn dùng sức xoa xoa đầu Tô Lạc: “Được, xem như đã định.”

Nam Cung Lưu Vân cười đến có chút vui mừng.

Xem như Lạc nha đầu hứa hẹn với hắn đi.

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.