Tà Vương Truy Thê: Phế Tài Nghịch Thiên Tiểu Thư

Chương 441: Chương 441: Sống sót sau tai nạn (13)




Tô Lạc rất nhanh đã quay lại sơn động.

Vừa vào liền nhìn thấy Nam Cung Lưu Vân đang ngồi ngẩn ngơ ở đầu giường, từng đường nét khuôn mặt tuyệt đẹp như những bức tượng thần ở Hy Lạp cổ, khiến người khác nhìn mãi không thôi.

“Đang nghĩ gì vậy?” Tô Lạc đưa tay huơ huơ trước mặt hắn.

Nam Cung Lưu Vân nhìn thấy Tô Lạc liền thở dài nhẹ nhõm, nhưng cũng thở hắt mấy hơi tỏ vẻ giận dỗi.

Tô Lạc đã quen với tính khí ngạo mạn của hắn rồi, cho nên cũng không giận, nở một nụ cười rồi ngồi xuống bên cạnh hắn, lần ra thuốc cầm máu đã luyện xong.

“Đã chuẩn bị xong rồi, bây giờ bắt đầu trị thương cho ngươi được rồi.”

“Chịu quay lại rồi sao?” Nam Cung Lưu Vân nhìn nàng một lượt, ngữ khí có chút không vui, nhưng nàng biết hắn không giận nàng.

“Làm sao có thể đi được chứ, chỉ là đi tìm thuốc và thức ăn cho ngươi thôi.” Tô Lạc như đang diễn trò ảo thuật hô biến ra từng thứ bày đầy trên đất.

Nam Cung Lưu Vân đến nhìn cũng không thèm nhìn, liền đổi tư thế, nghiêng người đối diện nàng, nhìn những rặng cỏ ở trong góc.

Tô Lạc không biết nên vui hay nên buồn, đưa tay ra, mở đai đeo cho hắn, nhìn thấy miệng vết thương mưng mủ, sống mũi nàng không khỏi cay cay, hỏi: “Còn đau không?”

Giọng nàng khản đi, đầy giọng mũi.

Nam Cung Lưu Vân liếc nhìn nàng, rồi quay mặt đi: “Dù sao thì nha đầu ngươi cũng không quan tâm tới bổn vương, có đâu tới nhường nào cũng không liên quan tới ngươi.”

Tô Lạc sớm đã quen với tính khí của người đàn ông này.

Hắn ta quả thật là người nhỏ nhọn vừa hay ghen lại vừa hay giận dỗi.

Tô Lạc không thèm để ý tới hắn, tự mình chuẩn bị đồ trị thương cho hắn.

Sau khi hơ nóng lưỡi dao trên ngọn lửa, Tô Lạc lấy thuốc cầm máu ra đưa cho Nam Cung Lưu Vân: “Uống đi.”

Nam Cung Lưu Vân tuy rằng không để ý tới nàng, nhưng vẫn ngoan ngoãn mở miệng.

Tô Lạc dở khóc dở cười nhìn hắn, chỉ đành xoa xoa đầu hắn, nhẹ nhàng dỗ dành hắn: “Được rồi, được rồi, ta đồng ý với ngươi, sau này nếu như không có sự cho phép của ngươi, ta sẽ không một mình đi ra ngoài nữa, hừ!”

Trong lòng nàng luôn rõ, hắn giả ngốc làm nũng giận dỗi, nhưng thực ra lại đang đợi một lời hứa từ nàng.

Cho nên, cuối cùng vẫn là nàng nói ra câu hắn muốn nghe nhất.

Nam Cung Lưu Vân lại tỏ ra thờ ơ đáp: “Không phải là bổn vương ép ngươi, ta do ngươi tự nguyện đó nha.”

Tô Lạc bật cười: “Biết rồi, là do ta tự nguyện.”

Lúc này Nam Cung Lưu Vân mới vui vẻ trở lại, nhướng mày nhìn Tô Lạc: “Như thế cũng mới tạm.”

Được voi đòi tiên!

Tô Lạc cũng chẳng buồn chấp với hắn, chỉ lãnh đạm nói: “Nằm xuống, chuẩn bị trị thương.”

Con dao găm lóe sáng lên, ánh lên sắc lạnh.

Lớp áo ngoài được cởi xuống, liền để lộ ra vết thương hằn sâu trước ngực.

Nam Cung Lưu Vân lườm Tô Lạc một cái, nhíu mày nói: “Nếu như để lại sẹo, ngươi phải chịu trách nhiệm đó.”

Tô Lạc không nói lời nào chỉ khẽ gật đầu.

“Không được ruồng bỏ.”Nam Cung Lưu Vân nghĩ một lát, rồi lại dừng lại.

Tô Lạc gật đầu mạnh hơn: “Biết rồi, thật lắm lời.”

Tô Lạc cũng được xem là gan dạ, nhưng người trước mặt nàng lúc này là Nam Cung Lưu Vân, cho nên lúc làm phẫu thuật không thể tránh khỏi run tay.

Một dao hạ xuống, máu tươi lập tức trào ra.

Tô Lạc thấy vậy, sống mũi không khỏi cay cay, nghiêng đầu nhìn Nam Cung Lưu Vân.

Còn Nam Cung Lưu Vân lúc này chỉ im lặng, khóe miệng lộ ra nụ cười thờ ơ, nhìn Tô Lạc chăm chăm, nét mặt đó, tư thế đó, thanh thản mà nghiêm túc, sự nghiêm túc nơi đáy mắt đó giống như đang nhìn trân thế chi bảo.

Từng đường nét trên cơ thể hắn hoàn mỹ như các vị thần, tinh tế như được tạc ra, tuấn tú tới kinh thiên động địa, lông mày lưỡi mác, mắt sáng như sao, tuấn lãng bất phàm, cả người hắn như tỏa sáng rực rỡ, khiến người ta nhìn mãi không thôi.

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.