Tà Vương Truy Thê: Phế Tài Nghịch Thiên Tiểu Thư

Chương 443: Chương 443: Sống sót sau tai nạn (15)




“Vậy...ngươi ra ngoài, còn Dao Trì Tiên Tữ?” Tô Lạc bất giác hỏi.

Nam Cung Lưu Vân đột nhiên mơ hồ, nghĩ ngợi một hồi lâu cuối cùng mới nhớ ra: “Ồ, ngươi nói đến muội ấy à? Ta không biết.”

“Cái gì? Không biết!” Tô Lạc kinh ngạc, nhìn chằm chằm Nam Cung Lưu Vân, con dao trong tay vô tình chạm tạo ra một vét sẹo khác trên da hắn.

Nam Cung Lưu Vân cắn răng chịu đựng, dùng ánh mắt không chút khách khí nhìn nàng: “Ngươi muốn mưu sát thân phu sao.”

“Không phải là người và nàng cùng vào Hợp hoan thất sao, sao lại để mặc nàng ấy chứ?” Tô Lạc thật khó mà hình dung ra nổi cảnh tượng đó.

“Nếu không chẳng nhẽ mang theo muội ấy đi cùng? Một mình ngươi cũng đủ làm bổn vương mệt rồi, không thể để tâm được những việc khác.” Nam Cung Lưu Vân thẳng thắn nói.

Tuy rằng Nam Cung Lưu Vân dùng ngữ điệu ghét bỏ, nhưng không thể không nói, những lời này trong lòng Tô Lạc, lại như những lời an ủi, khiến lòng nàng cảm thấy thỏai mái.

Còn nhớ lại lúc đó, ở dãy núi Lạc Nhật, hình bóng Dao Trì Tiên Tữ và Nam Cung Lưu Vân lưu luyến, nàng còn tự khinh thường mình lúc rời đi...

Trong lòng Tô Lạc mừng thầm, khóe miệng bất giác khẽ cong lên.

Nam Cung Lưu Vân thấy vậy, cũng chợt cười, nói: “Như vậy đã vui rồi sao?”

“Ai vui chứ?” Tô Lạc liền trở nên giận dữ trừng mắt nhìn hắn, nhưng đến cả bản thân nàng cũng không hiểu, trong nụ cười của nàng lại có cả sự ấm áp đó.

“Không phải cô nương ngốc đang đứng đối diện đây sao?” Nam Cung Lưu Vân khẽ cười nhìn cô.

Tô Lạc cũng không bằng lòng liếc hắn một cái nói: “Đúng rồi, ngươi vẫn chưa trả lời, tối qua gió to sóng lớn, ngươi làm thế nào mà tìm được ta?”

Nói tới đây, Nam Cung Lưu Vân lại tức giận trở lại trừng mắt nhìn Tô Lạc, hận một nỗi là không thể ăn tươi nuốt sống nàng luôn.

Ánh mắt của hắn khiến cho Tô Lạc bất giác giật mình, ngơ ngác hỏi: “Ta hỏi sai gì sao?”

Nhìn thấy Nam Cung Lưu Vân nghiến răng, không biết vì sao, mà trong lòng Tô Lạc lại sợ như vậy, rõ ràng là nàng không làm gì sai...

“Không muốn nói!” Nam Cung Lưu Vân tức giận trừng mắt nhìn nàng, rồi nhắm mắt giờ ngủ.

Được rồi, nếu như đã không muốn nói thì đừng nói.

Tô Lạc chuyên tâm tiến hành quá trình trị liệu cuối cùng cho hắn.

Bước cuối cùng là bôi thuốc cầm máu lên vết thương cho hắn.

Thuốc cầm máu gồm thuốc thuốc uống và thuốc bôi bên ngoài.

Đây là đơn thuốc mạnh nhất, lần này còn đau hơn lần trước gấp mười lần.

Nam Cung Lưu Vân không ngừng thở gấp, nhưng cả người hắn vẫn không chút động đậy, nếu không để ý kỹ sẽ không phát hiện ra.

“Đau không?” Tô Lạc cảm thấy xót mà hỏi.

“Không.” Nam Cung Lưu Vân thở một hơi, rồi nói: “Quen rồi.”

Tô Lạc cảm thấy sống mũi cay cay, khóe mắt hơi đỏ lên, quay mặt qua chỗ khác.

Một câu quen rồi, chất chứa biết bao đau khổ trong suốt những năm tháng qua? Nàng biết hắn nói chính là nỗi đau thể xác mà mỗi tháng hắn đều phải chịu đựng.

Đột nhiên...

Một suy nghĩ kinh hãi chợt hiện ra trong đầu nàng.

Nam Cung Lưu Vân mỗi tháng bệnh tình đều phát tác, nỗi đau giày vò từng đêm, nhẩm tính thời gian...

Tô Lạc ngoài đầu lại nhìn, thảng thốt nhìn Nam Cung Lưu Vân, nước mắt nàng trực trào ra, giọng nghẹn ngào nói: “Tối hôm qua… bệnh của ngươi tái phát?”

Đúng vậy, nàng nhớ không sai, đúng vào ngày mười lăm hàng tháng, bệnh của hắn lại tái phát một lần!

Nói tới đây, Nam Cung Lưu Vân dường như cắn răng nghiến lợi, tức giận đùng đùng trừng mắt nhìn Tô Lạc: “Ngươi còn biết chuyện này à!”

Tô Lạc càng chột dạ hơn...

Nam Cung Lưu Vân hít một hơi thật sâu, cuối cùng trừng mắt nhìn Tô Lạc, chậm rãi nói từng chữ một, từng lời nói rít qua kẽ chân răng: “Tối qua Bổn vương vì đuổi theo ngươi, luôn gọi theo ngươi nhưng ngươi không trả lời!”

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.