Tà Vương Truy Thê: Phế Tài Nghịch Thiên Tiểu Thư

Chương 140: Chương 140: Sương Mù Hắc Ám (2)




Nửa phần của toàn bộ đan dược? Ngay cả Tô Lạc cũng bị chấn động đến không thể phản ứng ngay được.

Không hổ là Lãnh dược sư, quả nhiên ra giá rất lớn, quả nhiên là bại gia tử!

“Một nửa…” Tô Lạc rất am hiểu cò kè mặc cả, nàng trầm ngâm, vừa không đáp ứng vừa không từ chối, để cho đối phương đủ không gian để tưởng tượng.

Khuyết điểm lớn nhất của những người hàng năm đều đắm chìm trong việc luyện dược như Lãnh dược sư chính là không biết ăn nói và quá ngay thẳng, Lãnh dược sư lại là một ví dụ rất điển hình.

Ông thấy Tô Lạc do dự, không khỏi nóng nảy, vội không ngừng nói: “Một nửa không được thì hai phần ba! Lão phu cho ngươi hai phần ba đan dược mấy năm nay luyện chế ra, thế nào?”

Thật là Lãnh dược sư tài cao nhưng thiếu va chạm xã hội! Sự hào phóng này xém chút nữa làm cho Tô Lạc nghẹn họng.

Nhưng Tô Lạc là ai chứ, điển hình được lợi mà còn thích khoe khoang.

Chỉ thấy nàng lộ vẻ khó xử, do dự không quyết định được nhìn Lăng Phong, lại nhìn Lãnh dược sư, dường như vẫn khó đưa ra kết luận.

Lăng Phong trực tiếp quay mặt đi, hắn thật sự không đành lòng xem Lãnh dược sư đức cao vọng trọng bị tiểu nha đầu này nắm chạy vòng vòng.

Lãnh dược sư nghiêm trang trừng mắt nhìn Tô Lạc, hai tay gắt gao ôm cái túi kia, một bộ dám đoạt sẽ liều mạng với ngươi.

“Kia… Được rồi, nếu Lãnh dược sư đã mở miệng, kiểu gì cũng phải nể mặt ngài, vậy quyết định như vậy đi.” Tô Lạc do dự một lúc lâu mới đáp ứng.

Nàng mới không nói cho Lãnh dược sư biết, thật ra nàng vốn dĩ muốn chút mê dược, độc dược, xuân dược linh tinh, nhưng ai biết Lãnh dược sư thành thật như vậy chứ, nàng nếu không nhân cơ hội thu hồi vốn to, nàng sẽ cảm thấy thực xin lỗi ông trời đã cho nàng cơ hội tốt.

Có lợi mà không chiếm sẽ bị thiên lôi đánh.

Lúc này Lãnh dược sư rõ ràng nhẹ nhàng thở ra, ông lau mồ hôi lạnh vốn không tồn tại trên trán, trong lúc nhất thời, ông cảm thấy nha đầu này còn khó đối phó hơn đơn thuốc thâm ảo nhất.

Lãnh dược sư liền lập tức hồi phủ bắt đầu luyện chế Tan Chảy Đan.

Trải qua ba ngày luyện chế, Lãnh dược sư tự mình đem hộp gấm nhỏ đến.

Đồng thời, trong xe ngựa của ông còn có một cái hộp gỗ vuông dài mười cen ti mét.

Ông đưa hộp gỗ cho Tô Lạc: “Đan dược quý giá của lão phu hầu như điều nằm trong này, mau cầm đi đi!”

Vật quý trọng nhiều năm lại phải tặng ra ngoài, Lãnh dược sư có chút luyến tiếc, nhưng biểu tình của ông lại rất sung sướng, hay là lão nhân này thật sự đã tăng cấp lên thành luyện dược sư siêu cấp rồi?

Tô Lạc vừa hỏi, Lãnh dược sư đã đắc ý vuốt cằm, vui tươi hớn hở cười không ngừng.

Tô Lạc đã hiểu rõ trong lòng, lão nhân này khẳng định đã thăng cấp, nếu không sẽ không hào phóng như vậy đâu, nhưng khi nàng nhìn về phía cái hộp kia thì…

“Đây là hai phần ba? Ít như vậy?” Tô Lạc có chút trợn tròn mắt.

Sao lại không giống như trong trí tưởng tượng của nàng chút nào? Hai phần ba nha, kiểu gì cũng phải có tới mấy rương chứ? Chỉ có một cái hộp nhỏ như vậy hả?

Lãnh dược sư nhìn Tô Lạc như nhìn đồ ngu, thổi râu trừng mắt, nổi giận nói: “Ngươi nha đầu này, ngươi cho rằng lão phu luyện chế cái gì chứ? Là mấy thứ mê dược, độc dược, xuân dược vớ va vớ vẩn đó sao?”

Tô Lạc ngay lập tức muốn khóc.

Ai ngờ Lãnh dược sư còn đắc ý dào dạt nói: “Những thứ mà lão phu luyện chế đều là phương thức bí truyền có một không hai. Thấy mấy người quỳ trước cửa nhà lão phu không? Mỗi một viên trong hộp đều có thể khiến bọn họ móc tim ra trao đổi với ngươi! Nha đầu không biết điều như người còn dám ghét bỏ.”

“Nhưng mà…” Nàng lấy những cái đó làm gì chứ!

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.