Tà Vương Truy Thê: Phế Tài Nghịch Thiên Tiểu Thư

Chương 142: Chương 142: Sương Mù Hắc Ám (4)




Tô Lạc khẩn trương nhìn Nam Cung Lưu Vân.

Chỉ thấy da thịt trắng tinh như ngọc của hắn có đầy sương mù màu đen, sương mù càng ngày càng nhiều, cơ hồ đã bao phủ cả người hắn.

Cùng lúc đó, thần sắc của Lãnh dược sư đột nhiên biến đổi!

Trong phút chốc, ánh sáng tỏa ra, xé tan sương đen, ánh sao trên trời cũng rơi xuống đất, bay xung quanh Nam Cung Lưu Vân sau đó khuếch tán ra xung quanh.

Mặt đất rung chuyển kịch liệt, có tiếng gầm nhẹ tựa như từ thời viễn cổ truyền đến, như là có thứ gì đang thức tỉnh.

Ánh sáng lan tỏa, chạy khắp bốn phía, mang theo lực lượng hủy diệt trời đất, tựa hồ có thể cắn nuốt hết thảy.

Lãnh dược sư ở gần Nam Cung Lưu Vân nhất bị chấn ngất xỉu, trong nháy mắt mất đi tri giác.

Tô Lạc không có chỗ trốn, trong khoảnh khắc mấu chốt này, trong miệng Tiểu Manh Long bộc phát ra một tiếng rồng ngâm bén nhọn, một luồng ánh sáng màu vàng kim bao trùm Tô Lạc, giúp nàng tránh thoát lần tập kích này.

Nhưng người bên ngoài lại không may mắn như vậy.

Tia sáng lướt qua, tiếng kêu thảm thiết truyền đến, tức khắc mưa máu bay tán loạn, máu chảy lan tràn, xác người ngã xuống.

Trong lúc nhất thời, lực lượng hủy thiên diệt địa hắc ám kia đã tạo ra một trận đất rung núi chuyển mãnh liệt, toàn bộ trang viên dường như đã bị phá hủy trong nháy mắt.

Chỉ nghe thấy tiếng kiến trúc phòng ốc rung rinh vang lên, như bị mưa gió vây phủ, lung lay sắp đổ.

Hơn nữa rất nhanh, những vật kiến trúc lung lay sắp đổ này sẽ bị san thành bình địa. Cả tòa trang viên giống như bị máy bay ném bom chà đạp qua, hủy diệt hoàn toàn, chỉ còn lại một mảnh bột phấn điêu tàn.

Dường như toàn bộ người sống trong trang viên đều đã bị đánh ngất xỉu.

Nhưng giờ phút này Nam Cung Lưu Vân lại ngồi xếp bằng, mặt như ánh trăng mùa thu, sáng như sao trời, đôi tay bắt chéo ở trước ngực, làm một thủ thế vô cùng kì dị.

Tô Lạc xoa mắt, nàng cơ hồ cho rằng mình nhìn lầm rồi.

Bốn phía hóa thành một mảnh phế tích.

Nhưng tại trung tâm của mảnh phế tích này, Nam Cung Lưu Vân ngồi xếp bằng, toàn thân bao phủ khí tức thần bí hắc ám, cao thâm khó đoán, thần bí quỷ dị.

Đồng thời lại như một vị vương giả hạ phàm, mang theo khí thế khiến người khác phải kính sợ cúi người thần phục trước hắn.

Càng làm cho người khó có thể tin chính là...

Phía sau hắn lãi xuất hiện một ảo ảnh thần bí, giống rồng nhưng không phải rồng, giống phượng nhưng không phải phượng, khủng bố, quỷ dị, mạnh đến mức có thể hủy thiên diệt địa, mang theo khí phách bễ nghễ thiên hạ!

Cái đó, cái đó rốt cuộc là thứ gì?

Tại sao sẽ xuất hiện phía sau Nam Cung Lưu Vân?

Năm mươi viên tinh thạch xanh lá kia đến tột cùng đã kích thích cái gì trong người Nam Cung Lưu Vân?

Huyết mạch của Nam Cung Lưu Vân… Hắn thật sự chỉ là hoàng tử điện hạ đơn giản như vậy sao?

Ánh mắt Tô Lạc thâm thúy, không hề chớp mắt nhìn khuôn mặt tuấn tú của Nam Cung Lưu Vân, biểu tình tập trung, trong lòng suy nghĩ muôn vàn, tràn đầy nghi vấn.

Cùng lúc đó.

Khu rừng Hắc Ám, Lạc Hà Phong, đỉnh núi.

Một vị lão giả râu tóc bạc trắng nhìn không ra tuổi tác đang khoanh chân ngồi, đắm chìm trong tu luyện ngộ đạo, có lẽ vì ngồi rất lâu rồi nên trên người hắn phủ đầy bụi bậm.

Hắn đột nhiên mở mắt ra, ánh mắt sáng quắc nhìn về phía Đông.

Hắn nhìn rất lâu.

Cuối cùng hắn nhíu mày, âm thầm trầm ngâm: “Tiên đoán của ngàn năm trước thật sự sẽ xảy ra sao? Bệnh dịch hắc ám, Thiên Đạo khó dò, mà ngay cả lão phu cũng không thể thấy rõ.”

Cuối cùng, hắn thở dài một tiếng, cái gì cũng không làm, chỉ là hai tròng mắt nhắm chặt, tiến vào trạng thái tu luyện.

Tựa như hắn chưa bao giờ tỉnh lại, chưa bao giờ nói điều gì…

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.