Nam Cung Lưu Vân cao thâm khó đoán mà cười, bám vào bên tai Tô Lạc, thấp giọng nói một câu.
Tô Lạc nhàn nhạt nhìn Nam Cung Lưu Vân một cái, xoay người sang chỗ khác, đôi mắt đẹp linh động hiện lên một tia thần thái.
Khóe miệng Nam Cung Lưu Vân cong lên, ôm cái eo nhỏ của Tô Lạc, hét lớn một tiếng: “Đi!”
Long Lân Mã mở rộng bốn vó ngựa, bụi đất bay lên, tốc độ thật nhanh theo gió tung bay.
Khi Tô Lạc trở lại Tô phủ đã là chạng vạng.
Khi nàng bước vào Tô phủ, cảm giác được không khí trong phủ có chút kì lạ.
Bọn hạ nhân nhìn thấy nàng, thần sắc phức tạp, lại kính lại sợ, sôi nổi tránh đi.
“Tiểu thư.” Sau khi Tô Lạc bị Nam Cung Lưu Vân mang đi, Lục La đã sớm một bước hồi phủ.
Lúc này, nàng đang canh giữ ở cửa, nhìn thấy Tô Lạc trở về, vội vàng chạy tới.
“Sao vậy?” Tô Lạc nhíu mày.
Không khí trong phủ thật sự rất kì lạ.
“Tiểu thư, sự tình không ổn!” Thần sắc Lục La có chút nôn nóng, “Chuyện hôm nay đã truyền đến, lão gia rất tức giận...”
Lục La còn chưa nói xong, bên người Tô Lạc đã vô thanh vô tức mà xuất hiện một thân ảnh đạm mạc.
“Tứ tiểu thư, lão gia cho mời.” Thanh âm vĩnh viễn hờ hững, không hề có chút độ ấm.
Vẫn là thư phòng cũ kia.
Lần trước vì chuyện của Tô Thanh, hắn lớn tiếng trách cứ nàng, như vậy lúc này là vì chuyện gì?
Con ngươi đen nhánh như đêm của Tô Lạc ẩn ẩn hiện ra u quang, khóe miệng nàng phác hoạ ra một nụ cười lạnh, chậm rãi đẩy ra cánh cửa dày nặng kia.
Tô Tử An đang ngồi trên chiếc ghế bành gỗ từ đàn đằng sau bàn.
Cửa sổ không mở, trong phòng u ám, sắc mặt Tô Tử An lúc sáng lúc tối, xem không rõ.
Người hầu lặng yên không một tiếng động mà đóng cửa phòng lại, trong lúc nhất thời, chỉ còn lại hai cha con tình cảm bạc bẽo này ở trong phòng.
Tô Tử An lạnh nhạt mà ngồi.
Tô Lạc khoanh tay mà đứng.
Hai người ai đều không nói chuyện, bốn phía yên tĩnh đến đáng sợ.
Bỗng nhiên, đôi mắt của Tô Tử An nhìn về phía Tô Lạc, như một chùm ánh sáng lạnh bắn qua.
“Tô Lạc, chuyện hôm nay ngươi và Tấn Vương điện hạ đã làm, ngươi có biết ngươi đã phạm vào sai lầm lớn hay không?”
Thanh âm của Tô Tử An đạm mạc không có một chút độ ấm.
Trên mặt Tô Lạc lại là tươi cười ấm áp như gió xuân: “Phạm sai lầm? Sao lại thế chứ? Chờ nữ nhi làm Tấn Vương phi rồi, cha cũng có chỗ tốt không phải sao?”
“Vớ vẩn!” Tô Tử An thấy bộ dáng luôn tự làm theo ý mình của Tô Lạc, tức khắc lửa giận bùng nổ, chỉ vào Tô Lạc quát: “Ngươi dám nói ra những lời này, còn có biết liêm sỉ hay không? Mẫu thân ngươi dạy ngươi như thế nào?”
Tô Lạc nhướn mắt, gợi lên nụ cười nhạt mỉa mai: “Mẫu thân cái gì cũng chưa dạy ta, phụ thân muốn dạy dỗ người khác, cũng chính là muốn mang cả mẫu thân đến đây cùng dạy sao?”
Mẫu thân này đương nhiên chính là Tô phu nhân.
Tô Tử An nghẹn một ngụm tức giận ở trong ngực, phun không được nuốt không xong, khiến hắn khó chịu cực kỳ.
Chỉ thấy hắn đập bàn một cái thật mạnh: “Mặc kệ như thế nào, ngươi đều không thể gả cho Tấn Vương điện hạ! Ngươi nhân lúc còn sớm mà chết tâm đi!”
Mày liễu của Tô Lạc nhíu lại: “Phụ thân vì sao lại như thế? Chẳng lẽ Tấn Vương điện hạ không đủ xuất sắc?”
“Bởi vì quá xuất sắc, cho nên ngươi không xứng với hắn! Hắn là nhân trung long phượng, chỉ có tiên tử như Lý Dao Dao mới xứng với hắn.”
Ánh mắt Tô Tử An lộ ra một tia lạnh lẽo: “Mà ngươi, Tô Lạc, ngươi nhìn chính mình đi, ngươi có điểm nào so được với Dao Trì tiên tử? Quả thực ngay cả một đầu ngón tay của nàng đều không bằng! Chẳng lẽ ngươi không có tự mình hiểu lấy sao?”
Hạ thấp nàng đến mức như vậy sao?
Tô Lạc đạm mạc mà nhìn hắn, cười nhạo một tiếng: “Đây là lời nói mà một người cha sẽ nói với con của mình sao? Người không biết còn tưởng rằng Lý Dao Dao mới là con gái ruột của ngươi.”