Tà Vương Truy Thê: Phế Tài Nghịch Thiên Tiểu Thư

Chương 144: Chương 144: Tấn Vương Điện Hạ (2)




Động tĩnh lớn như vậy, Quận Thủ đại nhân không có khả năng không biết, hắn tuyệt đối sẽ phái quân đội đến đây trong thời gian nhanh nhất.

Lăng Phong nhìn tình hình hỗn độn khắp nơi, đầy đất toàn là xác chết huyết nhục mơ hồ, quả thật không phải là nơi thích hợp để điện hạ chữa thương, gật đầu nói: “Đúng vậy, hiện giờ điện hạ còn rất suy yếu, không nên gặp người ngoài.”

Lăng Phong thật cẩn thận đỡ Nam Cung Lưu Vân lên Long Lân Mã, gọi Tô Lạc lên ngồi đằng sau, sau đó hắn tự mình lái xe đưa Long Lân Mã đến một phương hướng hoàn toàn ngược lại.

Tấn Vương điện hạ có sản nghiệp đông đảo, có đến ba trang viêntrong tòa thành này là của hắn.

Ước chừng qua có một nén nhang, Long Lân Mã dừng lại trước cửa một sơn trang suối nước nóng.

Dung Hoa Sơn Trang.

Xây dựa vào núi, sân vườn yên tĩnh.

Trong sơn trang có một cái hồ nước, tuy rằng rất nhỏ, nhưng thoạt nhìn trong trẻo thấy đáy.

Trên bờ tường bò đầy dây thường xuân xanh, mênh mang xanh thẳm, vô cùng sống động sáng sủa. Các loại đá chồng chất thành núi giả, mang đến cảm giác tự nhiên.

Ở ven hồ có một tòa gác mái, nơi đó lại có sương mù mông lung, mờ mịt sương mai, mây mù mờ ảo, gác mái thấp thoáng giữa cổ thụ trăm năm, bị sương mù che lấp, như ẩn như hiện, giống như tiên cảnh.

Tô Lạc đi theo Lăng Phong vào.

Kỳ lạ là nàng chẳng gặp bất kì ai dọc theo đường đi cả.

Mở cánh cửa như ẩn như hiện kia, hiện ra ở trước mắt Tô Lạc là một nơi rộng lớn như bên trong một cung điện.

Bên trong căn phòng to đùng đó, sương mù bay nhảy, hơi nước mờ mịt, trong ngoài hai bên được ngăn cách bằng bình phong bạch ngọc ngà voi.

Vòng đến mặt sau bình phong, Tô Lạc không khỏi có chút kinh ngạc, nàng thầm khentrong lòng: “Không hổ là Nam Cung Lưu Vân, quả thật là nhiều tiền, thật xa xỉ hưởng thụ!”

Cái bể tắm gần trăm mét vuông kia đều được phủ bằng bạch ngọc, nước ao vừa liếc mắt một cái đã biết là từ suối nước nóng chảy vào, ào ạt hơi nóng.

Cái bậc thang dùng để đi xuống kia lại dùng dương chi bạch ngọc để làm! Không phải thanh ngọc, hoàng ngọc, mà là dương chi bạch ngọc!

Tô Lạc âm thầm nghẹn ngào.

Trong thế giới trước kia của nàng, một khối dương chi bạch ngọc nho nhỏ đã có giá trị trên trăm triệu, nhưng ở nơi này, Nam Cung Lưu Vân lại lấy nó làm cầu thang để dẫm lên!

Cái chân đó của hắn là cái gì chứ? Thật sự là quá... quá xa xỉ! Ngay cả Tô Lạc cũng không nhịn được lắc đầu.

Lăng Phong đặt Nam Cung Lưu Vân nằm bên cạnh suối nước nóng, quay đầu nhìn Tô Lạc, sắc mặt nghiêm túc, nghiêm trang nói: “Điện hạ giao cho ngươi chăm sóc!” Nói xong, hắn lạnh lùng trừng mắt nhìn Tô Lạc một cái, xoay người liền đi.

Tô Lạc đang muốn đồng ý, trong đầu bỗng nhiên giật nảy lên, ê, không đúng!

Nếu ở chỗ khác thì được, nhưng chỗ này là chỗ nào chứ? Suối nước nóng đó, trai đơn gái chiếc ở chung một phòng không thích hợp chút nào!

Tô Lạc lớn tiếng gọi hắn: “Lăng Phong ngươi đứng lại đó cho ta! Ngươi muốn đi đâu?”

Dù gì thì Lăng Phong cũng phải ở lại chứ? Bằng không… Tô Lạc nhìn Nam Cung Lưu Vân đang nhắm mắt hít thở mỏng manh. Tuy rằng hắn thoạt nhìn thực vô hại, nhưng nàng vẫn như cũ không muốn một mình ở cùng hắn.

Lăng Phong dừng lại, thần sắc phức tạp nhìn Nam Cung Lưu Vân, khi chuyển sang nhìn Tô Lạc thì giọng điệu lại lạnh băng, không chấp nhận cự tuyệt, hắn hùng hổ doạ người hỏi: “Tô Tứ tiểu thư, xin hỏi điện hạ sở dĩ tới sơn mạch Lạc Nhật có phải là vì ngươi hay không?”

“…” Tô Lạc không thể không thừa nhận, đúng là như thế.

“Có phải điện hạ mạnh mẽ thu công vì ngươi, làm thương thế càng nghiêm trọng hơn hay không?” Lăng Phong khí thế bức người.

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.