Tà Vương Truy Thê: Phế Tài Nghịch Thiên Tiểu Thư

Chương 262: Chương 262: Tấn Vương Phủ (13)




“Tình cảnh?” Tô Lạc nhíu mày, không nói gì.

“Ừm, ngươi thử đặt mình vào hoàn cảnh của người khác mà nghĩ xem. Nếu như ngươi là tiểu tử kia của Liễu gia, ừm, sau đó ngươi sẽ làm gì?” Hơi thở nóng bỏng của Nam Cung Lưu Vân phả ra bên đôi tai nhạy cảm của Tô Lạc, khiến cho lòng bàn chân đến tim của Tô Lạc cũng bắt đầu ngứa ngáy.

Tô Lạc đẩy khuôn mặt tuấn tú của hắn ra xa, cúi đầu trầm tư.

Nếu như nàng là Liễu Thừa Phong, nếu đã bỏ ra cái giá lớn như vậy để truy bắt nàng, thì sẽ không dễ dàng bỏ qua. Nếu như biết đối phương đã vào Tấn Vương phủ, vậy thì...

Tô Lạc đột nhiên ngẩng đầu, nhưng không ngờ Nam Cung Lưu Vân đang tiến sát đến trước mặt nàng.

“Bịch!”

Trán Tô Lạc đập vào mũi Nam Cung Lưu Vân, hắn đau đến nỗi vành mắt đỏ lên.

Trong lòng Tô Lạc thấy áy náy, nàng ngại ngùng giúp hắn xoa mũi: “Ngươi… không sao chứ? Có nặng lắm không?”

Hiếm khi thấy Nam Cung Lưu Vân chịu thua trước Tô Lạc. Trên mặt Tô Lạc lộ ra vẻ bất an, nhưng trong lòng đã sớm cảm thấy vui sướng rồi.

“Nặng, rất nặng! Nghiêm trọng, rất nghiêm trọng!” Nam Cung Lưu Vân ôm mũi, liếc nhìn nàng, vẻ mặt ai oán.

Tô Lạc nghe thấy vậy, lạnh lùng cười một tiếng, thật không ngờ Tấn Vương điện hạ lại biết làm nũng giống như một đứa trẻ vậy. Thật thú vị!

Nàng hiếm khi dịu dàng dỗ dành hắn: “Vậy phải làm thế nào? Ngươi nói đi!”

“Thổi giúp ta!” Nam Cung Lưu Vân chau mày, chỉ vào cánh mũi đang sưng.

Vừa nãy rõ ràng nàng thấy không đỏ như vậy, giả vờ, giả vờ, tiếp tục giả vờ đi! Tô Lạc vô cùng khinh bỉ liếc nhìn hắn: “Tấn Vương điện hạ còn là trẻ con sao? Còn tin cái này ư? Thổi là đỡ ư?”

Thật là ấu trĩ, giống hệt trẻ con, không sợ người ta cười hay sao?

Quả nhiên, đám hạ nhân ai cũng cúi đầu cụp mắt xuống, sắc mặt đỏ bừng.

Tấn Vương điện hạ đưa ánh mắt lạnh lùng quét qua một lượt, tựa như tiết trời đầu mùa hạ bỗng dưng đổ sương tuyết, sắc mặt của bọn họ nhất thời đông cứng lại, cúi đầu xấu hổ, cứng đờ không dám nhúc nhích, đến thở cũng không dám thở.

Chủ nghĩa bá quyền! Chính sách cường quyền! Trong lòng Tô Lạc oán thầm, đồng cảm sâu sắc với đám hạ nhân xung quanh hắn. Hầu hạ một tên điện hạ vui buồn thất thường, tâm tình không ổn định như quỷ sa tăng này, bọn họ thật sự khổ cực quá đi!

Ai dè, Nam Cung Lưu Vân quay đầu về phía nàng, mặt mũi xoắn xuýt, vẻ mặt đáng thương, trừng mắt lên án nàng: “Đau! Thật sự rất đau!”

Quá ấu trĩ! Tô Lạc cắn răng, rất muốn quăng tên điện hạ Diêm Vương làm bộ đáng yêu này đi, nhưng đối diện với đôi mắt long lanh nước kia… nàng lại bị đánh bại trong nháy mắt.

“Được! Giúp ngươi thổi, ta giúp ngươi thổi!” Tô Lạc khinh bỉ liếc nhìn hắn, kéo tay hắn ra, cúi người, hít một hơi thật sâu rồi thổi.

Thổi hai cái cho có lệ rồi Tô Lạc đẩy hắn ra, dứt khoát đứng lên, nói: “Giờ được chưa?”

“Ngươi không chịu trách nhiệm.” Nam Cung Lưu Vân ôm mũi lên án nàng, lúc nói lời này, trông hắn ấu trĩ như một đứa trẻ.

“Sao lại không chịu trách nhiệm?” Tô Lạc tỏ vẻ nghi ngờ.

Nam Cung Lưu Vân cũng lập tức ngồi dậy, nhìn Tô Lạc: “Không phải nên nâng mặt đối phương, nhẹ nhàng an ủi, sau đó dịu dàng thổi hay sao?”

Nam Cung Lưu Vân như vậy thật sự khiến người ta khóc không ra nước mắt. Tô Lạc quát một tiếng: “Yêu cầu của người nhiều thật đó!”

Nam Cung Lưu Vân mang vẻ mặt vô tội, nửa nằm trên ghế gỗ tử đàn, hắn nhìn Tô Lạc, rồi chậm rãi nói: “Cái khác ta không yêu cầu ngươi. Có điều, ngươi thổi được mấy lần chứ? Đến việc cơ bản nhất này ngươi cũng không làm được.”

Khi hắn nói lời này, lại có vài phần tủi thân.

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.