Tà Vương Truy Thê: Phế Tài Nghịch Thiên Tiểu Thư

Chương 692: Chương 692: Thần linh trên trời (8)




Trong nháy mắt Dung Vân đại sư đã di chuyển đến trước người hắn.

Cũng không biết Dung Vân đại sư ra tay thế nào, chỉ thấy đỉnh đầu Lý Ngạo Khung bị vỗ nhẹ ba cái.

Lý Ngạo Khung cảm thấy sau ót từng đợt co rút đau đớn, đau đến mức cơ hồ hắn muốn ngất đi.

Tiếp đó, sau ót Lý Ngạo Khung bắt đầu bốc lên một làn khói trắng.

“Dung Vân đại sư!” Lý Ngạo Khung gần như muốn phát điên rồi.

Dung Vân đại sư không ngờ lại phóng linh khí? Hơn nữa lại phóng thích linh khí của hắn.

Hắn thật vất vả bị xú nha đầu Tô Lạc kia đập đến cấp chín, Dung Vân đại sư lại muốn phóng hết linh khí của hắn.

Chuyện này làm sao có thể?

“Đại sư, ngài không sợ Dao Trì Lý gia trả thù sao?” Lý Ngạo Khung thấy Dung Vân đại sư vẫn bình tĩnh đứng như không có chuyện gì, gấp đến độ muốn phát hỏa.

Bắc Thần Ảnh và Lam Tuyển hai người bọn họ liếc nhau, trong lòng đều hiện lên tia thích thú.

Đúng là báo ứng tới rất nhanh.

Lý Ngạo Khung từ đỉnh cấp bảy trực tiếp nhảy đến cấp chín, nhưng mà hắn vừa mới nếm được tư vị cấp chín cường giả, thì linh khí trên người hắn đã bị phóng hết ra rồi.

Có điều đáng tiếc chính là, linh khí bị phóng thích ra có dính hơi thở của Lý Ngạo Khung, cho nên người khác không thể hấp thu sử dụng.

Nhìn từng luồng thanh khí tỏa đi khắp nơi, trong mắt mọi người ai cũng hiện lên tia tiếc nuối.

Nhưng mà lúc này, một bóng đen nhỏ từ trong lòng Tô Lạc vụt ra, nó như một tia chớp bay về phía Lý Ngạo Khung.

Lý Ngạo Khung bị một trận khiếp sợ.

Lúc định thần nhìn lên, nhưng lại phát hiện con chó nhỏ bị nhận là Tiểu Thần Long.

Bây giờ Lý Ngạo Khung đang bị cố định đứng yên, toàn thân cứng đờ, cho nên không có cách nào bỏ qua Tiểu Thần Long.

“Cút!” Nhìn thấy vật nhỏ này trên người mình chui ra chui vào, Lý Ngạo Khung gấp đến mức muốn phát điên rồi.

“Phụt!” Lúc Lý Ngạo Khung muốn há mồm nói chuyện, Tiểu Thần Long ngắm chính xác miệng hắn mà phun một ngụm nước miếng đi vào.

“A!” Lý Ngạo Khung cảm thấy ghê tởm đến mức muốn khóc rồi.

Tiểu Thần Long tìm một lúc lâu cuối cùng đã tìm được chỗ linh khí tụ tập, nó nhắm đúng chỗ thanh khí tỏa ra từ Lý Ngạo Khung mà hút vô.

“Dung Vân đại sư, mau làm nó dừng tay! Mau!” Lý Ngạo Khung khẩn trương vội vàng hét lớn tiếng.

Hắn có thể cảm nhận được, linh khí trong cơ thể mình bị trôi đi với tốc độ nhanh chóng, nhanh đến mức hắn hoàn toàn không có cách nào ngăn cản được.

Nếu toàn bộ đều bị Tiểu Thần Long hút đi, vậy chẳng phải hắn đã trở thành kẻ tàn phế hay sao?

Nhưng mà, Dung Vân đại sư lại vẫy tay áo, nói khẳng định: “Mới vừa rồi thiếu chút nữa ngươi đã giết chết nó, đây coi như là bồi thường cho nó.”

Lời Dung Vân đại sư nói ra, không dễ thay đổi được.

“Nhưng làm như vậy sẽ khiến ta trở thành phế nhân!” Lý Ngạo Khung tức giận gào thét.

“Phế nhân so với người chết còn tốt hơn.” Dung Vân đại sư lạnh nhạt nhìn hắn một cái, sau đó khoanh tay đứng một bên.

Lý Ngạo Khung tức điên lên hắn cơ hồ tức muốn hộc máu.

Hắn biết, nếu con vật này đúng là Tiểu Thần Long, dựa vào hành động lúc nãy của hắn như vậy, phế đi năng lực của hắn vẫn xem là nhẹ nhàng rồi.

Nhưng mà.

“Đại sư, đây rõ ràng là con chó con, người chỗ nào nhìn ra nó là Tiểu Thần Long?” Nếu như còn không thả hắn ra, linh khí của hắn rất nhanh sẽ bị phóng sạch.

Giống như là đang xác minh lời nói của Lý Ngạo Khung.

Hấp thu linh khí của Lý Ngạo Khung, lúc này Tiểu Thần Long đã xuất hiện thay đổi.

Chỉ thấy từng làn sương mù ngưng tụ thành một đoàn, đem thân mình nhỏ bé của nó bao vây vào trong.

Giống như thời điểm đó có một chén trà nhỏ.

Đám mây bao phủ toàn sương mù hiện lên một tia sát khí khủng bố, sức mạnh uy hiếp to lớn khiến cho người ta có một loại kính sợ, cảm giác sợ hãi.

Lúc này, tất cả mọi người đều căng thẳng nhìn chằm chằm vào đám mây mù kia, thần sắc Tô Lạc cũng ngưng trọng mà nghiêm túc.

Không lâu sau, đám mây mù chậm rãi tan đi.

Một Tiểu Thần Long toàn thân phấn hồng xuất hiện trước mặt mọi người.

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.