Tà Vương Truy Thê: Phế Tài Nghịch Thiên Tiểu Thư

Chương 747: Chương 747: Thi đấu cuối cùng (2)




Tô Lạc liếc nhìn nàng ta: “Cho dù ta có giở trò quỷ gì đi chăng nữa, cứ thắng ngươi là được rồi.”

“Muốn thắng ta? Nằm mơ đi!” Dao Trì tiên tử tức giận hừ một tiếng.

Không hiểu tại sao, xung quanh cơ thể nàng lại có hắc khí nhè nhẹ quanh quẩn, ánh sáng màu đen nhanh chóng xoay chuyển quanh người nàng, ngưng tụ ra một lực lượng rất lớn.

Rất dễ nhận thấy, đó là một trong những con át chủ bài của nàng.

“Thao Khống Tinh Thần!” Trong mắt Dao Trì tiên tử hiện lên một nụ cười lạnh lùng mà nham hiểm.

Hai tròng mắt nàng hiện lên màu đỏ tươi, lúc nhìn chằm chằm vào Tô Lạc, tròng mắt nóng rực như lửa.

Đột nhiên, Tô Lạc cảm thấy đầu óc mình giống như bị người ta phang cho một gậy.

Nàng đau đến nỗi choáng váng, ánh mắt mơ màng lại mịt mù, hoa mắt chóng mặt vô cùng.

Thấy Tô Lạc loạng choạng giống như người say rượu, khóe miệng Dao Trì tiên tử nhếch lên một nụ cười khẩy giảo quyệt.

Tô Lạc, ngày này năm sau sẽ là ngày giỗ của ngươi!

Dao Trì nhìn thấy bộ dạng như vậy của Tô Lạc, trong mắt hiện lên ý cười thỏa mãn, sau đó, nụ cười của nàng đột nhiên được thu lại.

Chỉ thấy hai tay nàng nắm chặt lại, từng tia sáng màu đen hiện lên dưới da nàng.

Sau đó, một vật thể màu đen như một ngọn núi xuất hiện trên đỉnh đầu Tô Lạc, khiến cho người ta có cảm giác kính nể giống như bị Thái Sơn đè đầu!

Dao Trì tiên tử nâng vật thể màu đen to lớn này lên, mạnh mẽ đập xuống phía Tô Lạc.

Mà lúc này Tô Lạc đã bị Lý Dao Dao dùng tinh thần thao túng, cho nên cả người mơ mơ màng màng, nghiêng nghiêng ngả ngả.

Nếu như lúc này bị đập trúng, vậy thì, Tô Lạc chắc chắn sẽ bị đập thành bánh thịt luôn.

Đúng vào thời khắc vạn phần nguy hiểm này.

Tô Lạc theo bản năng cảm nhận được nguy hiểm đang tới, thế là nàng mơ mơ màng màng mở cánh cửa không gian ra.

Tiểu Thần Long đang vô cùng lo lắng nhanh chóng chui ra!

Chỉ thấy Tiểu Thần Long giận dữ như đạn pháo lao tới phía của vật thể màu đen kia.

Sức mạnh của Tiểu Thần Long lớn đến độ nghịch thiên.

Không ngờ vật thể màu đen còn cứng hơn cả thép kia lại bị nó đâm thủng!

Lúc đâm xuyên qua, hai tay của Tiểu Thần Long mạnh mẽ đập vào nó.

Lúc này, vật thể màu đen vốn có độ cứng đến đáng sợ đó còn không bằng cả một mảnh gỗ mà hóa thành bột phấn, rơi lả tả xuống dưới đất.

Hai mắt của Dao Trì tiên tử đột nhiên trợn to lên!

Nàng vốn dĩ đã biết Tiểu Thần Long này rất lợi hại, nhưng lại không nghĩ nó sẽ lợi hại đến mức này.

Thế là, nàng liền ngẩn người ra.

Nhân lúc nàng đang ngây người, Tiểu Thần Long đã phóng về phía nàng, đưa hai bàn tay nhỏ sắc bén ra.

“Đùng đùng” giáng mười mấy cái tát lên khuôn mặt tuyệt mỹ vô song với làn da trắng nõn mịn màng của nàng.

Bàn tay của Tiểu Thần vô cùng sắc bén, hơn nữa vô cùng mạnh mẽ, tay người không thể nào so sánh được.

“Đùng đùng đùng!”

Dao Trì tiên tử ăn một chuỗi tát, không ngừng lui lại phía sau.

Nàng cố gắng phản kháng, nhưng ngay từ đầu Tiểu Thần Long đã vặn hai tay của nàng, sau đó dùng hai chân giẫm lên trước ngực nàng, tát nàng tới tấp.

Tư thế này thật khôi hài và tức cười.

Thế nhưng, lực đánh của Tiểu Thần Long không yếu chút nào.

Mỗi một chưởng phong đập tới, lại khiến cho người đối diện rớm máu.

Bị tát tới tấp liên tiếp hơn mười mấy cái, dung nhan tuyệt mỹ của Dao Trì tiên tử loang lổ những vết máu.

Cuối cùng, Tiểu Thần Long đạp mạnh một cái vào trước ngực nàng, mượn lực đó mà xoay người như một con diều hâu từ trên không trung bay xuống vai Tô Lạc.

Dao Trì tiên tử bị Tiểu Thần Long quất đánh, cho nên không còn tinh lực đế khống chế Tô Lạc, do đó lúc này nàng đã tỉnh táo trở lại.

Tô Lạc lắc lắc đầu, vui mừng thở phào nhẹ nhõm.

Nàng đưa tay xoa xoa cái đầu nhỏ mềm mại của Tiểu Thần Long. Lần này, vào thời khắc quan trọng nếu như không có nó tương trợ, thì nàng đã sớm thành bánh thịt rồi.

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.