Một âm thanh kỳ quái vang lên.
“Kẽo kẹt...!”
Cánh cửa mở ra.
Tất cả mọi sự chú ý của mọi người đều tập trung trên cánh cửa sơn son thiếp vàng.
Một bóng người mảnh khảnh từ trong đó bước ra.
Chỉ nhìn thấy chiếc váy dài màu tím trên người nàng giống như tiên nữ trong chốn dân gian, dáng vẻ yểu điệu nhẹ nhàng lướt qua.
Chỉ là, trên mặt nàng ta có đeo một lớp vải đen, che kín không nhìn rõ mặt.
Nhưng cho dù là như vậy, mọi người vẫn dễ dàng nhận ra nàng!
“Dao Trì tiên tử!”
Không biết là ai lên tiếng đầu tiên.
“Trời ạ, đúng thật là Dao Trì tiên tử! Dao Trì tiên tử ra trước!”
“Tôi đã nói rồi mà! Thứ nữ Tô Gia làm sao có thể sánh được với Dao Trì tiên tử được chứ!”
Vô số tiếng hò hét không ngớt từ những nam nhân vỗ tay vì nữ thần Dao Trì tiên tử, dường như bọ họ còn vui mừng hơn cả khi họ chiến thắng.
Khi Lý Dao Dao nhẹ nhàng lướt qua mấy bước tới bên Bắc Thần Ảnh, khóe miệng đột nhiên lộ ra nụ cười gian ác nguy hiểm như hoa anh túc.
Sau đó, quay người rời đi.
Bắc Thần Ảnh ngắm nhìn bóng nàng rời đi, rất lâu sau đó vẫn chưa hoàn hồn lại.
Vừa rồi trong ánh mắt của Lý Dao Dao đã ẩn chứa đầy ý tứ.
“Sao ta thấy trong lòng ta có chút sợ hãi vậy?” Lam Tuyền chỉ vào ngực mình.
Hắn không nói thì không sao, nhưng câu nói này của hắn lập tức khiến trong lòng Bắc Thần Ảnh có dự cảm chẳng lành.
Hắn nhíu chặt mày, lạnh lùng nói: “Không phải là ra sớm là đã thắng, hô cái gì mà hô!”
Không hổ danh là hội trưởng Hiệp Hội Lính Đánh Thuê, khi hắn nghiêm mặt lạnh lùng nói chuyện thì lại càng uy nghiêm hơn.
Khi Bắc Thần Ảnh nghiêm mặt, lập tức có những người tỏ ý bằng mặt không bằng lòng, nhưng quả thật là đã thu lại ý kiến rất nhiều.
Lý Dao Dao điềm đạm nhìn Bắc Thần Ảnh, khóe miệng cong lên một nụ cười lạnh bí hiếm: “Không phải tất cả mọi người đều có thể ra được đâu, hội trưởng Bắc Thần ạ.”
Trong lòng Bắc Thần Ảnh đột nhiên có chút bất an, hắn trừng mắt nhìn Lý Dao Dao, ánh mắt như chứa tia lạnh: “Ngươi nói như vậy là có ý gì?”
Bắc Thần Ảnh lúc này đâu còn là chàng trai hàng xóm có ánh mắt đáng yêu thường ngày trước mặt Tô Lạc nữa?
“Thì chính là ý đó.” Dao Trì tiên tử nghĩ tới bộ dạng xương cốt của Tô Lạc bị đốt cháy thành tro, trong lòng vô cùng mừng rỡ.
“Lý Dao Dao, ngươi tốt nhất là nói rõ ràng cho ta!” Bắc Thần Ảnh bước từng bước lớn lên phía trước, nắm lấy cổ áo nàng ấy rồi nhấc bổng lên.
“Nói mau!” Ánh mắt Bắc Thần Ảnh bạo phát cái nhìn lạnh lùng nguy hiểm, sắc mặt trầm xuống.
“Bắc Thần Ảnh, ngươi làm gì vậy? Nhanh thả Lý Dao Dao xuống!” Lý Ngạo Khung thấy em gái bị bắt nạt như vậy, liền nắm chặt vai Bắc Thần Ảnh, ý muốn hắn phải thả tay.
Nhưng, rất hiển nhiên hắn đã quên mất chuyện bản thân bị hạ xuống cấp bốn.
Bắc Thần Ảnh tức giận đấy tay hắn quát: “Cút ra!”
Lý Ngạo Khung đáng thương vốn dĩ không có chút sức lực phản kháng liền bị hất văng bay ra xa, sao đó ngã lăn ra đất, suýt chút nữa ngất đi!
Lý Ngạo Khung đáng thương, ban đầu cũng là người vô cùng kiêu ngạo, nhưng bây giờ lại bị rơi vào bước đường này. Dung Vân đại sư ban đầu chưa chữa trị giữ cho hắn không bị tàn phế hoàn toàn, không biết có phải để người đời lăng mạ hay không.
Lý Nghiêu Tường giận dữ, phẫn nộ.
“Bắc Thần Ảnh! Buông tay!” Lý Nghiêu Tường ấn mạnh xuống vai Bắc Thần Ảnh.
Nhưng không đợi hắn động thủ, Bắc Thần trưởng lão lại một tay ấn xuống đầu vai Dao Trì tiên tử, sau đó cau mày, miệng cười lại như không cười trừng mắt nhìn Lý Nghiêu Tường.
Ý tứ của Bắc Thần lão trưởng rất rõ ràng.
Ngươi dám động thủ với Bắc Thần Ảnh, vậy ta cũng sẽ ép chết Lý Dao Dao.