Tô Tử An vội vàng hỏi.
Lãnh Dược sư khẽ gật đầu: “Thuốc giải duy nhất có thể giải được nọc độc của bọ cạp khổng lồ tám chân chính là thiên linh thủy. Nhưng đáng tiếc là, thiên linh thủy ở trên thế gian này rất khan hiếm, khả ngộ nhi bất khả cầu!” (1)
“Thiên linh thủy!” Tô Tử An gần như nhảy dựng lên.
Tô phủ của hắn có thiên linh thủy, nói chính xác hơn, đã từng có.
Thế nhưng việc khiến người ta đau lòng chính là thiên linh thủy đã bị mất trộm ở ngay trong phủ.
“Đại sư, có thể tìm được thiên linh thủy này ở đâu? Dù có phải trả bằng bất cứ giá nào, ta cũng phải chữa khỏi cho đứa con trai này của mình!” Tô Tử An vô cùng nôn nóng.
Lãnh dược sư suy nghĩ một lúc, cuối cùng vẫn thở dài nói: “Nói đến thiên linh thủy, Dao Trì Lý gia cũng có.”
“Dao trì Lý gia?” Tô Tử An gằn từng chữ, chậm rãi nói.
“Đúng vậy, Dao Trì Lý gia có một khối thạch nhũ, mỗi ngày nhỏ một giọt thiên linh thủy, ba năm mới đầy một lọ. Nhưng nếu muốn cứu chữa cho lệnh công tử, ít nhất cũng phải cần một lọ thiên linh thủy.”
Tô Tử An luống cuống đi tới đi lui trong phòng.
Vết thương của Tĩnh Vũ vốn là do Dao Trì Lý gia hạ độc thủ, nhằm mục đích khiến cho Tô Lạc phải nhận thua mà tới xin tha thứ.
Nhưng thật không ngờ rằng, Tô phủ lại mời được Lãnh dược sư tới, kết quả là chữa khỏi cho Tĩnh Vũ. Thế nhưng chỉ sau một đêm, Tĩnh Vũ lại bị trúng độc.
“Loại độc này...” Rõ ràng chính là do Dao Trì Lý gia hạ độc! Mục đích chính là ép Tô Lạc nhận thua mà tới xin tha thứ!
Tô Tử An không phải kẻ ngốc, ngược lại, lòng dạ của hắn rất sâu, nếu không thì ở cái tuổi này làm sao có thể leo lên được vị trí Hộ Quốc Đại Tướng quân này chứ.
“Lãnh dược sư, trừ nơi đó ra, thật sự không còn nơi nào khác có thể tìm được thiên linh thủy ư?” Tô Tử An tràn đầy mong đợi hỏi.
“Dĩ nhiên là có.” Lãnh dược sư thầm nói. “Trong tay sư phụ ta – Dung Vân Đại sư đã thu thập được không ít thiên linh thủy. Nhưng lão nhân gia này rồng thần thấy đầu không thấy đuôi (2), ngay cả ta cũng không tìm ra ông ấy.”
Tô Tử An nghe thấy vậy, sắc mặt liền trở nên chán nản.
Nhưng rất nhanh, trong mắt hắn hiện lên một tia sáng: “Nếu đã như vậy, cũng chỉ có thể để con bé đi thôi!”
Nếu như họa này là do Tô Lạc gây ra, thì cũng nên để nàng tự gánh chịu trách nhiệm.
Tô Tử An giơ tay lên: “Người đâu, mời Tô Lạc tới đây!”
Tử Tức nhận lệnh rời đi.
Có điều, với thực lực của hắn, hắn không có cách nào bắt Tô Lạc tới được, nên phải dùng một chữ “mời”.
Tô Lạc đã sớm biết đến sự lằng ngoằng trong vụ việc này, nhưng việc này không tránh được, cho nên nàng đã dẫn Lục La tới.
Tô Lạc nhìn thấy Tô Tử An, vẻ mặt giả bộ mù mờ: “Không biết phụ thân gọi nữ nhi tới có chuyện gì vậy?”
Tô Tử An sắc mặt âm lãnh, đôi mắt dữ tợn nhìn chằm chằm vào Tô Lạc, khí thế mạnh mẽ uy hiếp nàng.
Thế nhưng, thực lực hiện nay của Tô Tử An đã không thể uy hiếp nàng được nữa, cho nên nàng vẫn bình tĩnh như cũ mà đứng đó, sắc mặt trầm tĩnh như nước, đầu lông mày không có điểm khác thường nào.
Trong lòng của Tô Tử An có chút tức giận.
Vốn dĩ định ra oai phủ đầu, nhưng lại không có chút tác dụng nào.
Tô Tử An cười lạnh một tiếng: “Tô Lạc, qua đây!”
Tô Lạc nghe lời đi tới.
Tô Tử An chỉ vào Tô Tĩnh Vũ nằm trên giường, mặt lạnh nói với Tô Lạc: “Ngươi xem đi, ngươi xem ca ca của ngươi bởi vì ngươi mà bị người ta hại thành như vậy. Nếu như trong vòng mười hai canh giờ không lấy được thuốc giải, vậy thì hắn sẽ phải chết!”
Tô Lạc cau trán.
Theo thông tin của nàng, Tô Tĩnh Vũ rõ ràng là bị Tô phu nhân hạ độc...
Mắt Tô Lạc nhìn về phía Tô phu nhân.
Chạm ánh mắt Tô Lạc, trong lòng Tô phu nhân đột nhiên có chút xao động, giống như có cảm giác bị người ta nhìn thấu.
Tô Lạc như cười như không liếc nhìn Tô phu nhân, rồi lại đưa ánh mắt nhìn về phía Tô Tử An: “Phụ thân đại nhân, ai có thể chứng minh đại ca bởi vì ta mà bị thương?”
***
(1) Khả ngộ nhi bất khả cầu: Là có thể gặp nhưng không thể tìm, ý chỉ có nhiều việc nhiều khi tình cờ mới gặp được còn đi tìm thì không bao giờ thấy.
(2) Rồng thần thấy đầu không thấy đuôi: Ám chỉ những người giỏi giang có hành tung bí ẩn, hay những sự việc, con người mờ ám, bất định.