Tà Vương Truy Thê: Phế Tài Nghịch Thiên Tiểu Thư

Chương 665: Chương 665: Thiên Linh Thủy Thượng Phẩm (6)




“Bây giờ ta sẽ để cho bà chọn. Bà muốn chọn lọ thuốc mãn tính này hay lọ Nhất Khẩu Phong Hầu?” Đáy mắt người áo đen hiện lên một ý cười nhạt mà âm lãnh: “Dĩ nhiên, bà cũng có thể chọn cách lớn tiếng kêu lên, có điều, nếu bà làm như vậy, thì Tô phu nhân, bà cũng không thoát được đâu.”

Người áo đen sáp lại gần tai Tô phu nhân, nhỏ giọng thầm thì: “Dao Trì Lý gia, sẽ không tha cho bà và mấy đứa con bà… Đến lúc đó, đời kế tiếp duy nhất trong Tô phủ có lẽ chỉ còn một mình Tô Lạc mà thôi...”

Toàn thân Tô phu nhân rung lên, đứng bất động tại chỗ.

Bà ta trợn to mắt, nhìn chằm chằm vào người áo đen trước mắt.

Mặc dù mặc áo đen và đeo khăn đen, nhưng Tô phu nhân biết, người này chính là Dao Trì tiên tử, không thể giả được.

Bà ta thật sự không ngờ Dao Trì tiên tử lại độc ác như vậy!

Lúc này, Tô phu nhân hối hận đến tím cả ruột, hận ý tràn ngập trong mắt bà ta, hận không thể nhào tới chém Dao Trì tiên tử thành mảnh vụn.

Nhưng khóe mắt của người áo đen lại mang theo ý cười, sự châm biếm hiện ra rõ ràng.

Dao Trì tiên tử chắc chắn bà ta nhất định sẽ làm theo lời mình nói.

Trên thực tế, Tô phu nhân căn bản không thể từ chối được. Bởi vì hậu quả của sự từ chối, bà không thể chịu đựng được.

Mắt Tô phu nhân ngấn lệ, bà ta nhận lấy lọ thuốc trong tay người áo đen, cẩn thận nâng Tô Tĩnh Vũ lên, nhưng lại không thể đút được.

Để tránh đêm dài lắm mộng, người áo đen lắc lư Nhất Khẩu Phong Hầu trong tay: “Có cần bổn tiên tử thay ngươi đút không?”

Dao Trì tiên tử! Ngươi ức hiếp người quá đáng! Tô phu nhân giận mà không dám nói gì, động tác tay chợt nhanh hơn.

“Tĩnh Vũ, con yên tâm, Lãnh dược như đang ở bên ngoài. Chẳng mấy chốc ông ta sẽ chữa khỏi cho con. Ngoan nào, uống thuốc này đi...” Tô phu nhân chịu đựng sự đau đớn trong lòng, đem thứ thuốc màu đen này rót từng ngụm vào trong miệng Tô Tĩnh Vũ.

Thế nhưng thuốc đắng quá, Tô Tĩnh Vũ cho dù đang hôn mê cũng theo bản năng mà kháng cự lại.

Tô phu nhân vô cùng sốt ruột, chỉ sợ người áo đen sẽ trách tội, nhưng lúc bà ta ngẩng đầu lên nhìn, lại phát hiện ra người áo đen đã biến mất không một dấu vết.

Như vậy… có phải là không cần đút nữa?

Đúng lúc này, ngoài cửa truyền đến tiếng bước chân ầm ĩ.

Tô phu nhân nghe thấy vậy, sắc mặt lập tức tái mét.

Thấy vẫn còn hơn nửa chỗ thuốc màu đen này, Tô phu nhân thấy bên trong căn phòng lại không có chỗ nào để đổ được, lập tức trở nên vô cùng sốt ruột.

“Tĩnh Vũ, nhanh, nhanh uống hết toàn bộ chỗ này đi con!” Nếu như là người khác thì không nói làm gì, nhưng nếu như Lãnh dược sư cũng tới, chẳng phải nhìn một phát là biết tỏng hay sao?

Tô phu nhân nôn nóng đến nỗi tay run rẩy, thứ thuốc đen ngòm này chảy xuống khóe miệng của Tô Tĩnh Vũ.

Tô phu nhân vừa lau cho Tô Tĩnh Vũ vừa vội vàng đút thuốc.

Cuối cùng, thấy tiếng bước chân sắp bước vào, trong lọ vẫn còn chút nữa… Tô phu nhân kiên quyết rót vào trong miệng mình.

Lúc Tô Tử An bước vào, vừa kịp nhìn thấy Tô phu nhân đang ngửa đầu uống thứ gì đấy, khó hiểu hỏi: “Phu nhân, nàng đang uống cái gì vậy?”

“Ồ, không, không có gì!” Tô phu nhân khó khăn nuốt thứ thuốc màu đen kia xuống, giấu kỹ lọ thuốc đi.

Đến lúc này, Tô phu nhân mới bừng tỉnh!

Thật ra ngay từ đầu, bà ta có thể giấu cả thứ thuốc này lẫn chiếc lọ đi mà không phải mạo hiểm lớn tự mình uống nó!

Vừa nghĩ tới điều này, Tô phu nhân chỉ hận không thể tự đấm đầu mình.

“Phu nhân, rốt cuộc nàng bị sao vậy?” Tô Tử An cảm thấy Tô phu nhân lúc này vô cùng kì lạ.

“Không, không sao!” Tô phu nhân giang hai tay ra, chứng tỏ bản thân không bị làm sao hết.

Tô Tử An hoài nghi nhìn bà ta, rồi quay người lo lắng nhìn Tô Tĩnh Vũ.

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.