Tà Vương Truy Thê: Phế Tài Nghịch Thiên Tiểu Thư

Chương 983: Chương 983: Thời khắc sinh tử (5)




Người luôn luôn trấn định như hắn, lúc này ngay cả hô hấp cũng ngừng lại.

Hắn phẫn nộ trợn tròn mắt, ánh mắt toàn là tia máu, dữ tợn gào thét: “Dừng tay!”

Lạc Nhi của hắn...

Hắn tìm khắp cả thế giới mới tìm thấy Lạc Nhi...

Nam Cung Lưu Vân chỉ cảm thấy hai chân vô lực, trước mắt tối sầm.

Lúc chủy thủ cách yết hầu Tô Lạc khoảng cách còn một chút xíu nữa thôi, bỗng nhiên một dây thanh đằng từ trên người Tô Lạc lan tràn ra.

Vèo một tiếng vang nhỏ, thanh đằng gắt gao bao lấy chủy thủ, một tầng lại một tầng.

Cây biến dị tương tư vẫn luôn che giấu, bảo tồn sức mạnh cuối cùng.

Ở thời điểm mấu chốt mới sử dụng...

Nó biết sức mạnh của mình vĩnh viễn không thể so với lão vu bà Yên Hà, cho nên nó không lựa chọn kéo chủy thủ ra, mà ra sức dù chính mình bị nguy hiểm thiệt hại nặng nề, bao lấy chủy thủ của đối phương.

Không thể không nói, nhờ nó kéo dài, dành lấy một chút thời gian, cuối cùng mới có thể bảo toàn tính mạng Tô Lạc.

Lão vu bà Yên Hà không hề nghĩ tới, ở thời điểm cuối cùng, còn xuất hiện cây tương tư biến dị quấy rối.

“Cây tương tư biến dị!” Yên Hà tiên tử tức giận gào thét.

Cây tương tư biến dị, đối với pháp sư hệ mộc mà nói, là vật sủng trân quý như thế nào?

Nhưng mà nó lại nhận tiểu tiện nhân Tô Lạc làm chủ!

Giờ khắc này, Yên Hà tiên tử muốn chống nạnh mà mắng chửi ông trời.

Tiểu tiện nhân Tô Lạc vận khí có cần tốt như vậy không?

Trước có cục đá thần bí hệ hỏa mạnh mẽ, lại có Long tộc vương giả chính thống Tiểu Thần Long, cuối cùng lại có được cây tương tư biến dị.

Cây tương tư biến dị trước mắt rất dễ nhận thấy là sau một lần thay đổi, hai lần, ba lần... Yên Hà tiên tử nghĩ lại thôi cũng đã thấy thèm rồi.

Có điều, chính nguyên nhân xuất hiện bảo bối này, khiến cho ý định giết Tô Lạc của Yên Hà tiên tử càng thêm kiên định.

Hiện tại nàng còn trẻ tuổi mà đã lợi hại như thế, tương lai khẳng định là không có giới hạn.

Ai có thể biết, sau này nàng sẽ mạnh đến mức độ nào đây?

Lúc này, Yên Hà tiên tử càng thêm ác cảm với Tô Lạc.

Vì vĩnh viễn tránh được hậu họa về sau, Yên Hà tiên tử khẽ động, thanh đằng to khỏe trong nháy mắt chia năm xẻ bảy, rơi xuống mặt đất.

Yên Hà tiên tử hờ hững liếc mắt nhìn cây tương tư biến dị một cái, giơ chủy thủ lên, lại đi tới gần Tô Lạc.

Mà lúc này Nam Cung Lưu Vân cũng đã hóa giải chiêu độc của Yên Hà tiên tử, cả người hắn đã tới trước mặt Tô Lạc.

“Dừng tay!” Nam Cung Lưu Vân từ trong ngực lấy ra một viên Linh Đạn Cầu, ánh mắt thô bạo, hơi thở khác thường nguy hiểm.

Yên Hà tiên tử ngước mắt lên, khóe mắt liếc nhìn thấy trong tay Nam Cung Lưu Vân đang cầm viên Linh Đạn Cầu đỏ thẫm kia, toàn thân trong nháy mắt có chút cứng đờ!

Viên Linh Đạn Cầu kia đỏ như lửa, như ánh hoàng hôn chiều, sáng lạng vô cùng.

Sau cấp bảy, có cấp thánh.

Mà cấp thánh Linh Đạn Cầu chính là có màu sắc này.

Yên Hà tiên tử ngơ ngẩn nhìn Nam Cung Lưu Vân, thu hồi chủy thủ trong tay.

Cấp thánh Linh Đạn Cầu này có uy hiếp rất lớn với nàng, vì thế nàng không thể không cẩn thận chống đỡ được.

“Thả nàng ra!” Giọng nói Nam Cung Lưu Vân lạnh lẽo, tựa như băng đá tích tụ ngàn năm, mỗi từ đều mang theo tia lạnh lùng.

Đường nét góc cạnh, khuôn mặt anh tuấn sáng láng, giờ phút này như băng tuyết bao phủ, đằng đằng sát khí.

Tính tình Nam Cung Lưu Vân hiếm khi để lộ ra ngoài, lần này thật sự đã nổi giận rồi.

Bị ánh mắt sắc bén như chim ưng nhìn, trong lòng Yên Hà tiên tử không khỏi có chút chột dạ.

Nói về sức mạnh, thân là lão cường giả, tự nhiên nàng sẽ mạnh hơn.

Nhưng không biết vì sao, khi tiếp xúc với ánh mắt tĩnh mịch của Nam Cung Lưu Vân, trong lòng nàng bỗng nhiên cảm thấy có chút run sợ.

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.