Tà Vương Truy Thê: Phế Tài Nghịch Thiên Tiểu Thư

Chương 85: Chương 85: Tiểu Manh Long Đáng Yêu (1)




Chỉ thấy Tô Lạc trượt người xuống, cả người giống như một con cá chạch linh hoạt, chớp mắt một cái, thân thể của nàng đã ở xa bên ngoài.

Dao của Lưu Duy Minh tức khắc rơi vào khoảng không.

Hắn có chút kinh ngạc.

Hắn có thể cảm giác được, trên người Tô Lạc không có bất kì linh lực nào, đủ để thuyết minh nàng chỉ là một người bình thường đến không thể bình thường hơn.

Còn hắn đã là pháp sư cấp ba.

Hắn đánh lén không thành công? Điều này khiến hắn cảm thấy thất bại vô cùng.

Khóe miệng Tô Lạc gợi lên ý cười nhạt đến mức không thể nhìn thấy.

Nàng lạnh lùng cười, chân không chạm đất, xoay người liền chạy, bởi vì nàng cảm giác được Thần Long và Hỏa Phượng Hoàng đã chiến đấu xong rồi, lại sắp đuổi tới giết nàng.

“Có bản lĩnh ngươi đừng chạy!” Liễu Nhược Hoa khẽ kêu một tiếng, ngay lập tức chạy theo!

“Có bản lĩnh ngươi đừng đuổi theo!” Tô Lạc quay đầu lại làm cái mặt quỷ.

Lúc này không chạy, nghĩ nàng ngốc sao?

Trong mắt Lưu Duy Minh hiện đầy sát ý.

Nếu vừa rồi hắn không động thủ thì không sao, nếu đã động thủ, thì nhất định phải diệt cỏ tận gốc.

Nói cách khác, nếu về sau Tô Lạc cáo trạng hắn trước mặt Tấn Vương điện hạ, bọn họ sẽ không còn đường sống nữa.

Tuy rằng Tấn Vương điện hạ bỏ nàng lại, nhưng ai biết Tấn Vương điện hạ hỉ nộ vô thường khi nào lại nghĩ tới nàng đâu?

Lúc này, đôi mắt của Lưu Duy Minh vô cùng âm trầm khát máu, sát ý dạt dào. Chỉ thấy hắn bước đi như bay, bám chặt Tô Lạc không buông, một tấc cũng không rời đuổi theo nàng.

Mà ở phía sau hắn, bốn người kia đều bám riết không tha mà đuổi theo, thề sống chết muốn giết chết Tô Lạc.

Mắt thấy khoảng cách hai bên càng ngày càng gần… Càng ngày càng gần…

“Khoan đã, không đúng lắm!” Lưu Duy Minh bỗng nhiên nhíu mày, hắn cảm giác được có nguy hiểm từ phía sau truyền đến.

Hắn quay đầu lại nhìn lại, tức khắc sắc mặt tái nhợt như tờ giấy, hai chân mềm oặt không đứng thẳng được.

Thấy hắn như thế, tất cả mọi người đều sôi nổi quay đầu lại nhìn lại.

“Trời, trời ạ… đó là xà tinh hả?”

“Xà tinh ngươi cái tên mù! Đó là long! Thần Long!”

Lời này vừa nói ra, toàn đội lặng im, yên tĩnh như chết.

Thần Long, đó chính là Thần Long đại nhân trong truyền thuyết dậm chân một cái là có thể phá huỷ một tòa thành!

Này quả thực quá khủng bố.

Mà càng khủng bố chính là Thần Long thế nhưng còn đang đuổi theo sau bọn họ, ánh mắt tràn đầy cừu hận kia, giống như là bọn họ đoạt con nó vậy!

Nhưng mà, Thần Long đại nhân sao lại nhìn trúng bọn họ, đuổi giết bọn họ chứ?

Lúc này, bọn họ căn bản không kịp nghĩ nhiều, đầu óc căn bản cũng không nghe điều khiển, bọn họ chỉ biết là cất bước chạy!

Có thể chạy bao nhiêu thì chạy bấy nhiêu!

Có thể chạy vượt người khác thì mình càng có cơ hội sống sót!

Lúc này, mỗi người đều chật vật vô cùng.

Tô Lạc đang chạy ở đằng trước lại cười đến âm hiểm gian trá.

Nếu Lưu Duy Minh cùng Thần Long đều muốn giết nàng, như vậy, khiến cho bọn họ giết hại lẫn nhau trước, chờ giết xong rồi lại đến tìm nàng PK.

Họa thủy đông dẫn, mượn đao giết người, Tô Lạc thuần thục nhất những thủ đoạn này.

Dù sao bọn người Lưu Duy Minh đen tối ngoan độc, nàng làm chuyện này mà không có chút cảm giác tội lỗi nào.

Đáng thương bọn người Lưu Duy Minh còn không biết Thần Long này là do Tô Lạc đưa tới.

Nếu bọn họ biết, chỉ cần không chạy cùng Tô Lạc là đã có thể thoát khỏi uy hiếp của Thần Long.

Nhưng mà người khi gặp nguy hiểm luôn có một loại quán tính, luôn giữ chặt mục tiêu ở phía trước không buông tay.

Cho nên, bọn họ khẳng định sẽ rất xui xẻo.

Mà Tô Lạc rất hiểu nhân tính, nàng chắc chắn đám người Lưu Minh Duy sẽ động thủ với nàng, cũng chắc chắn bọn họ không biết Thần Long là do mình đưa tới, càng chắc chắn bọn họ sẽ chạy theo sau mình lúc đào thoát, miễn phí làm tấm khiên chắn cho mình.

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.